Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 775 : Thời buổi rối ren (1-5)

Ngày đăng: 17:51 30/04/20


Bên trong Ngọ môn, Văn Uyên các.



Nói đến thì đây vẫn là lần đầu tiên Thẩm Mặc tới nơi này từ sau khi nội các dời về chỗ cũ. Sự thật có hơi xấu hổ này hình như cũng đang nói rõ, từ sau khi Gia Tĩnh hoàng đế băng hà, địa vị có chút biên duyên hóa của y -- vừa là học sinh của Từ Giai, lại là bằng hữu của Cao Củng, thân phận xấu hổ như thế cũng không thể khiến cho y mọi việc đều thuận lợi. Điều này giống như mẹ chồng và con dâu bất hòa, người làm con trai và chồng thường bị kẹp ở chính giữa khó có thể tự xử, kết quả hai bên đều trở nên xa cách.



Đang miên man suy nghĩ thì đến cửa Văn Uyên các, Thẩm Mặc giữ bình tĩnh rồi cất bước đi vào. Bởi vì có Trương Cư Chính dẫn nên cấm quân thủ môn không có đề ra nghi vấn mà cho y vào ngay.



Sau khi đi vào, thấy vài cây hòe to trong viện bị trận gió tây mấy ngày liền thổi hết mấy nhánh đầu, thân cây lởm chởm, nhìn qua tang thương mà cổ sơ; phủ kín lớp đá sỏi trên mặt đất, cũng không thấy một chiếc lá rụng, càng không có một hạt bụi, làm cho người ta có cảm giác trang nghiêm.



Nhưng mà lúc này bên trong đình viện cũng không an tĩnh, giọng nói phẫn nộ truyền ra từ trong đại sảnh từng đợt. Thấy được ánh mắt hỏi dò của Thẩm Mặc, Trương Cư Chính nhỏ giọng nói:

- Mỗi ngày đều là như thế này, quen thì tốt rồi.

Rồi đưa tay mời:

- Chúng ta đến phòng của lão sư chờ đi.



Hắn quen thuộc như thể là chủ nhân nơi này, đang bắt chuyện người khách là Thẩm Mặc.



Mơ hồ nghe được là Cao Củng đang rống giận, Thẩm Mặc gật đầu rồi đi cùng hắn đến gian đầu tiên phía đông. Cửa đang mở, bên trong có một Ti trực lang đang quét dọn, thấy hai người đến thì vội vàng khom người thi lễ.



Trương Cư Chính nhỏ nhẹ nói:

- Ngươi làm việc của ngươi đi, ta và Thẩm bộ đường ở chỗ này chờ nguyên phụ.

Rồi chỉ hàng ghế bằng ghỗ lê vàng:

- Giang Nam huynh ngồi ở đó đi.



Thẩm Mặc tỏ ý nhường vài cái rồi ngồi xuống bên trái hắn.



Ti trực lang lặng yên lui ra, tặng không gian lại cho nhị vị đại nhân.



※※※



Nội các vẫn rất yên lặng, mặc dù mơ hồ có tiếng khắc khẩu truyền đến, nhưng càng cho thấy sự yên tĩnh trong trị phòng của thủ phụ. Bầu không khí an tĩnh quá khiến người vị miễn có chút xấu hổ. Trương Cư Chính tiên phong đánh vỡ trầm mặc:

- Thượng thư đại nhân lý tân tới nay, cảm giác cũng không tệ chứ?



- Nếu không hai ta đổi đi? - Thẩm Mặc đưa ánh mắt nhìn về phía trước, cũng không nhìn hắn.



- Đó dĩ nhiên tốt rồi. - Trương Cư Chính nói: - Giang Nam không phải không biết, bên huynh mặc dù phiền phức chút, nhưng chỉ là nhất thời, ngọn nguồn còn đang ở bên này của ta.

Rồi cười ha ha nói:

- Nhưng cũng nói thật, huynh có thể lừa nhóm tôn thất kia cho đến bây giờ không gây sự, quan viên toàn kinh thành đều cực kỳ bội phục đấy.



- Nịnh ta cũng vô dụng, điều có thể làm bên Lễ bộ đã đến cực hạn rồi.



Lúc này Thẩm Mặc mới quay đầu lại, nhìn hắn nói:

- Lễ bộ chỉ có thể giảng đạo lý, then chốt còn phải nhìn Hộ bộ của huynh làm thế nào?



Ai cũng sẽ không ngây thơ cho rằng, chỉ dựa vào mớ đạo lý múa mép khua môi là có thể đuổi đi được đám tôn thất đó.



Lúc này, Ti trực lang kia bưng trà đi vào, Thẩm Mặc hạ giọng nói:

- Cắt giảm chi tiêu là chuyện tốt, nhưng Hộ bộ cũng phải giải quyết tốt hậu quả.



Y đã biết là dưới sự thúc đẩy của Trương Cư Chính, hai điều lệ mới có thể làm thử, nhưng từ khi tôn thất bắt đầu nháo sự, Hộ bộ vẫn hành quân lặng lẽ, điều này làm cho trên dưới Lễ bộ hết sức bất mãn.



- Giang Nam huynh bớt giận, ta bồi tội với huynh đây.



Trương Cư Chính đầu tiên là trầm mặc, đợi Ti trực lang lui ra rồi, hắn liền ôm quyền cười khổ nói với Thẩm Mặc:

- Thật ra phương án hai tháng trước đã báo lên rồi, nhưng tình huống hiện tại của nội các huynh cũng thấy đấy, cả ngày tranh đến túi bụi, chính sự bị làm lỡ hết.



- Chẳng lẽ là cái lần huynh nhắc tới? - Thẩm Mặc nhướng mày nói.



- Không sai, chính là bản sớ [Tấu thỉnh thanh tra nặc mẫu]. - Trương Cư Chính cũng đè giọng rất thấp.



- Thứ ta nói thẳng, thời cơ cũng không thích hợp. - Thẩm Mặc khẽ lắc đầu nói: - Không thể đâm cái tổ ong vò vẽ này được.



- Sao ta lại không biết. - Trương Cư Chính than một tiếng nói: - Cắt giảm bổng lộc chỉ động chạm đến lợi ích của tôn thất, thanh tra nặc mẫu thì lại là giết gà dọa khỉ rồi...

Rồi lạ đè giọng xuống rất thấp:

- Ta cũng không gạt huynh, lấy hiện trạng của Chính phủ, ta hoàn toàn không trông cậy vào nó có thể thông qua, theo ý ta, 10 năm sau mới là thời gian nó phổ biến thiên hạ.



- 10 năm cũng đã rất lạc quan rồi. - Thẩm Mặc nhìn ngoài cửa, nhỏ nhẹ nói: - Cái bệnh thiên hạ này quá nặng, không vội được đâu, Thái Nhạc huynh.



- Nếu như ngay cả Giang Nam huynh cũng cho là như vậy, thế thì Đại Minh thực sự không còn hy vọng rồi.



Trương Cư Chính thần sắc buồn bã, chợt nhoẻn miệng cười nói:

- Ta biết huynh là một chân quân tử ngoài lạnh trong nóng, thật ra trong lòng đều sốt ruột hơn bất kỳ ai, chỉ là không nói mà thôi.



- Thời cơ không đến, nói nhiều sai nhiều, làm nhiều sai nhiều. - Thẩm Mặc trong lòng ấm áp, khẽ than một tiếng: - Có vội cũng vô dụng, chỉ có thể chịu đựng.

Rồi nhìn Trương Cư Chính với ánh mắt nhu hòa:

- Nếu biết không thông qua, vì sao huynh còn phải đề xuất chứ hả?



Trương Cư Chính thấp giọng nói:

- Thứ nhất làm cho quen mắt, để cho mọi người đều biết có chuyện như vậy, thế thì mới có thể tìm được người ủng hộ, tương lai khi đưa ra cũng có hy vọng lớn hơn. Thứ hai, phương án này thật ra trùng kích lớn nhất là đối với đám vương công, họ thấy biện pháp của triều đình cái sau nghiêm khắc hơn cái trước, rất có ý dẫn hỏa thượng thân, trái lại sẽ cảm thấy hai cái [Điều lệ] chẳng phải chướng mắt nữa...Kết quả cuối cùng chính là triều đình sẵn ý của họ phủ định đề án này, họ cũng sẽ không ngăn cản [Điều lệ] chính thức thi hành nữa.



- Ha ha, sớm ba chiều bốn, ta thấy được. . .

Thẩm Mặc gật đầu cười nói.



- Nhưng dù cho chỉ là một kích hư hoảng mà sự bất đồng trong nội các cũng rất lớn, đã lấy ra thương nghị ba lần, mỗi lần đều là cụt hứng bỏ về, đến bây giờ chưa có một cái nghiêm túc. - Trương Cư Chính lại than một tiếng: - Lần này Giang Nam phải giúp ta cùng thuyết phục lão sư đấy.



- Tới rồi. . .

Thẩm Mặc cúi đầu nói cái rồi đứng dậy.



Trương Cư Chính cũng vội vàng đứng lên.



※※※



- Lão sư. . .

Hai học sinh cùng nhau hành lễ.



- Các ngươi tới rồi.

Từ Giai sắc mặt uể oải đi vào, nhưng khi thấy là hai học sinh thì vẫn cười nói:

- Tùy tiện ngồi đi.



Dưới sự nâng đỡ của lão bộc, Từ Giai từ từ ngồi dựa vào sau bàn.



Lão bộc lại bưng lên một cốc sứ, Từ Giai cười nói:

- Đây là canh súp, thanh niên nhân khí huyết mạnh mẽ, nên không cho các ngươi đâu.
※※※



Ngày hôm sau, Thẩm Mặc đang ở trong phòng Thiêm áp duyệt công văn thì thấy Vương tiến đến bẩm báo:

- Hộ bộ Trương thị lang tới.



Thẩm Mặc có chút bất ngờ, vội vàng gác lại công việc trong tay rồi đi ra ngoài gặp.



Trương Cư Chính đang ngồi uống trà, dáng vẻ ngăn nắp sạch sẽ, thần thái như thường, hồn nhiên nhìn không ra ngày hôm qua còn từng say như chết.



Vừa thấy Thẩm Mặc đến hắn đứng dậy ôm quyền, cười nói:

- Ngày hôm qua thất lễ rồi, đến bồi tội với Giang Nam đây.



Thẩm Mặc bảo người lui ra, cười nói:

- Chúng ta ai với ai chứ, thấy Thái Nhạc huynh khôi phục như thường, ta cũng rất vui.



- Đầu còn đau như búa bổ đây. - Trương Cư Chính cười khổ nói: - Con cóc dưới chân giường cũng nghẻo vì no rồi.



- Ha ha. . .



Thẩm Mặc cười nói:

- Biết nói đùa thì ta không cần lo lắng rồi.

Thoáng dừng lại mới nói:

- Lão sư có chuyện muốn nhờ ta nói cho huynh, nhưng ngày hôm qua thấy huynh như vậy hiển nhiên nghe không vào.



Trương Cư Chính tới chính là vì hỏi chuyện này, hắn cảm thấy lão sư đã rõ ràng tâm ý của mình, bất kể như thế nào cũng phải cho mình một lời giải thích, nếu như không nhận được đáp án ở chỗ Thẩm Mặc, hắn sẽ trực tiếp đi tìm lão sư để hỏi cho rõ.



- Lão sư nói, Từ Ly cũng không phải lương phối của huynh, Thái Nhạc huynh muốn tái giá thì cần phải tại nguyên quán, tìm một nữ tử hôn phối có tri thức hiểu lễ nghĩa, môn đăng hộ đối, như vậy mới sẽ không hại huynh. - Thẩm Mặc khẽ nói.



Nghe xong lời nói của Thẩm Mặc, Trương Cư Chính trầm mặc hồi lâu không nói.



Thẩm Mặc đành phải lại khuyên nhủ:

- Thái Nhạc chớ có hiểu lầm hàm ý của lão sư. Lấy ngu kiến của đệ, nếu như huynh và sư muội thành thân, trong tương lai dự kiến sẽ không có ngày xuất đầu. Điều này đối với huynh bất công thế nào chứ? Huynh ôm hoài bão rộng lớn, có thể tiếp nhận được không?



Lão sư đề bạt học sinh, mặc dù không tính là thiên kinh địa nghĩa, nhưng cũng là quy tắc trò chơi người người ngầm thừa nhận. Nhưng một khi Trương Cư Chính thành con rể của Từ Giai, Từ Giai nhất định phải đế ý tị hiềm, không thể cất nhắc thêm được nữa....Đương nhiên đây chỉ là giải mã của bản thân Thẩm Mặc, Từ Giai tới cùng nghĩ như thế nào thì chỉ có Từ Giai mới biết.



Trương Cư Chính ngẩng đầu lên, nở nụ cười bình thản nói:

- Giang Nam không cần lo lắng, ta đã đem nỗi buồn để lại hết ngày hôm qua rồi. Phong trần hỗn loạn, đường đời hiểm nguy, khổ tâm của lão sư ta hiểu mà, ta sẽ không bị khốn khổ bởi chút tư tình nhi nữ này.



- Không nói những điều này nữa. - Trương Cư Chính thở sâu nói: - Nói chuyện chính sự đi.



Đây vốn là điều ngày hôm qua hắn muốn nói với Thẩm Mặc, kết quả xảy ra bất ngờ, chỉ có thể nói vào ngày hôm nay.



- Nói đi. - Thẩm Mặc hơi gật đầu, y biết Trương Cư Chính muốn nói chuyện gì.



- Ta muốn phổ biến cải cách chế độ tiền tệ.



Nói tới chính sự, trên mặt Trương Cư Chính đã không còn thấy vẻ chán nản, thất lạc, cùng nhi nữ tình trường nữa.



- Đây là một đại đề mục. - Thẩm Mặc thản nhiên nói.



- Hiện tại Giang Tây, Quảng Đông, đều đang phổ biến Nhất điều tiên pháp, đó là một cơ hội tốt ngàn năm khó gặp. - Trương Cư Chính gằn từng chữ: - Mượn cơn gió đông của Nhất điều tiên pháp, ta chuẩn bị làm chuyện này.



Ngoài phòng Thiêm áp của Thẩm Mặc trồng hai cây, một là cây hồng, một cây cũng là hồng. Sắp tới cuối mùa thu, lá cây trên mấy nhánh đầu đã rụng hết, từng quả hồng chín mọng như những đèn lồng nhỏ treo lủng lẳng trông rất đẹp mắt.



Ngồi thẳng người trước song cửa sổ qua mành trúc đốm, Trương Cư Chính đang chậm rãi nói. Nhất điều tiên pháp mà hắn nói chính là toàn bộ thuế ruộng của một châu một huyện, lao dịch các loại cùng với cống nạp, hết thảy biên thành một điều, quy thành ngân lượng giao nộp, cũng do quan thu quan giải, xưng là Nhất điều biên, bởi vì biên và tiên đồng âm, vì vậy sau đó đều gọi là Nhất điều tiên.



Trước khi Nhất điều tiên pháp xuất hiện, gánh vác của nông dân đối với triều đình chủ yếu có bốn bộ phận, một là thuế ruộng, hai là đặc sản địa phương phải cống nạp cho triều đình. . . Tỷ như Hàng Châu phải cống trà, Hồ Châu phải cống lụa, Vân Nam phải cống gỗ...Ba là tráng đinh phải phục lao dịch, bốn là ngoài chính dịch còn có các loại tạp soa(một loại lao dịch).



Chế độ thuế má này cực kỳ không hợp lý. Trước tiên nhìn nông dân, bởi vì giao nộp thuế ruộng đều là ngũ cốc thực vật. Cho nên, kỳ hạn nộp thuế hàng năm vào hạ thu, trước tiên do các bảo, các giáp thu thuế lương một lượt, dùng xe thuyền đưa đến các thôn, lại từ thôn đến huyện, từ huyện đến phủ, từ phủ vận chuyển đến các kho lương của Bố chính sử, trong đó không biết phải tốn bao nhiêu sai dịch, lực vận chuyển, lại không biết bởi vì tổn hao ven đường, tầng tầng bóc lột, lương hộ vô cớ tăng thêm ít nhiều gánh nặng, đồng thời họ còn phải gánh vác lao dịch nặng nề, ngoài chính dịch, quan phủ tùy ý tăng thêm số tạp soa, sử dụng sức lao động miễn phí với số lượng lớn, đã nghiêm trọng ảnh hưởng đến hoạt động sản xuất của nông dân bình thường, cũng ràng buộc nó vững vàng trên ruộng đất, khiến xã hội khuyết thiếu sức lao động tự do.



Kết quả đó là, nông dân khổ không nói nổi, vật lộn trên ranh giới phá sản, xuất hiện lưu vong hàng loạt. Còn quốc gia cũng bởi vì tham quan ô lại tầng tầng bóc lột mà bị tổn thất rất nhiều. Nhất là thiếu khuyết tiền bạc cung cấp để chi phối, trường kỳ sống trong khủng hoảng kinh tế không tự thoát khỏi được.



Cải cách là thế tất phải làm, đã sớm thành nhận thức chung của những người có tri thức. Trên thực tế, trước Nhất điều tiên pháp, từ Hồng Vũ hậu kỳ, đến nay đã 150 năm, bản triều đã xuất hiện một loạt cải cách về thuế khoá lao dịch, như Quân dao pháp, Quân bình ngân, Cương ngân, Chinh nhất pháp, Thập đoạn cẩm pháp, Nhất xuyến linh pháp, do những người khác nhau đề xuất, thi hành tại thời gian khác nhau, thời điểm khác nhau.



Thế nhưng, bất kể tên gọi thế nào thì họ đều muốn thuế má quy thành bạc trưng thu, xem như một nội dung cải cách chủ yếu nhất, hơn nữa quán triệt nguyên tắc chính là thuế khoá lao dịch hợp nhất, thống nhất quy ra bạc. Nói cách khác, thuế má bạc hóa, đã trở thành tiếng nói bền lâu không suy, nó không có theo thời gian trôi qua mà suy vong, trái lại càng trở nên vang dội. Bởi vì nó vừa thay đổi phương pháp truyền thống nộp thực vật, xuất đinh phục dịch của các triều đại, vừa giảm bớt gánh vác cho dân chúng, lại lợi cho triều đình tăng thu nhập, lợi quốc lợi dân, không phải ai có thể mặc ý gạt bỏ được.



Mà Nhất điều tiên pháp chính là trước đông đảo các nhà cải cách, trước hết do nội các Đại học sĩ trong năm Gia Tĩnh thứ 9 đề xuất. Tư tưởng của ông ta là tất cả thuế thân trưng thu theo ruộng. Ngay sau đó, Truân điền ngự sử Phó Hán Thần chính thức thượng sớ trần thuật: "Tiến hành Nhất điều tiên pháp, mười giáp đinh lương(thuế thu theo nhân khẩu) quy vào một lý, một lý đinh lương quy vào một huyện, các châu huyện quy vào một phủ, các phủ quy vào bố chính ti, bố chính ti gom lại rồi đem đinh lương một tỉnh phái đều tới một tỉnh lao dịch. tiên đế lúc đó phê chuẩn, trước tiên ở thí điểm trong hơn 10 phủ của các tỉnh Nam trực đãi, Hồ Quảng, Sơn Tây. Từ đó đến nay đã gần 50 năm, bởi vì tình hình Gia Tĩnh triều ác liệt, cùng với người phản đối ngang ngược cản trở, biện pháp này thi hành lúc có lúc không. Đến những năm cuối Gia Tĩnh còn có nguy hiểm tiến hành trong lặng lẽ.



Nhưng tình thế đã thay đổi sau khi một người leo lên vũ đài quyền lực, người này chính là Cao Củng. Cao Túc Khanh mặc dù có rất nhiều tật xấu, nhưng hắn là một phái cải cách rất thuần túy, tận hết sức lực ủng hộ Nhất điều tiên pháp, cho nên từ ngày nhập các, Cao Củng liền bắt đầu lớn tiếng kêu gọi, yêu cầu phổ biến phương pháp này trong toàn quốc.



Nhưng đại quyền vẫn còn nằm trong tay nội các thủ phụ Từ Giai, cái nhìn của Từ Giai đối với Nhất điều tiên pháp tuyệt nhiên ngược lại với Cao Củng. Ông ta cho rằng phương pháp này không thể làm, Các thương nhân tuy có nhiều của cải nhưng bởi vì không có ruộng mà được miễn quân dịch. Khiến người nông dân y phục không che kín người, cả đời vất vả cực nhọc phải chịu nó làm khốn đốn. mà nông dân cũng bởi vì Tân pháp bất luận cấp bậc hộ dân, chỉ luận ruộng nhiều ít, cho nên rất nhiều người vứt bỏ ruộng đất để tránh sai dịch. Hơn nữa Nhất điều tiên pháp gây nhiều tệ đoan. Lý do phản đối cũng rất đầy đủ, Cao Củng cũng không có cách nào thuyết phục ông ta.



Nhưng một tiếng gào của Cao Củng như một tảng đá ném xuống làm bọt sóng tung tóe, rất nhiều quan viên địa phương đều thượng tấu phụ họa, có Cao Củng lấy lý tranh luận cho họ, cho dù là Từ Giai cũng không thể nhìn như không thấy, chỉ có thể đồng ý do Giang Tây Bố chính sử Tống Nghi Vọng, Quảng Đông tuần phủ Bàng Thượng Bằng, phân biệt tại hai vùng Cán Việt, chọn ra vài phủ thi hành. Lại nói cũng chỉ mới vài tháng mà thôi.



※※※



Cảm giác của Trương Cư Chính vô cùng nhạy cảm, hắn ý thức được cơ hội tốt để thi hành Nhất điều tiên pháp song song với Thuế má tiền tệ hóa, cũng tất nhiên nương theo cải cách tiền tệ -- chỉ cần một quy định nào đó tiền tệ có thể dùng để nộp thuế, thì loại địa vị chính thống của tiền tệ chắc chắn sẽ được nhanh chóng xác lập, nếu như muốn cải cách tiền giấy của Đại Minh thì đây chính là cơ hội tốt ngàn năm khó gặp.



Cải cách tiền giấy của Trương Cư Chính vừa bắt đầu đã cho người ta lòng tin cường liệt. . . Hắn cho rằng, nếu muốn khiến người dân tự tin đối với tiền giấy, tiến tới khiến cả xã hội phổ biến tiếp thu, phổ biến lưu thông, biện pháp tốt nhất là do triều đình quy định, tất cả thuế má đều phải dùng tiền giấy nạp thuế. Nếu như dùng bạc thì phải đổi ra tiền giấy trước, lại dùng tiền giấy tới nộp thuế. Hắn cho rằng, nếu như do Chính phủ dẫn đầu thu tiền giấy, thì không đến một năm sẽ thành lập được lòng tin của nhân dân đối với tiền giấy.



Đương nhiên tiền giấy mà hắn chỉ chính là kết quả sau khi cải cách tiền tệ, xưng là tiền giấy mới thì càng thích hợp hơn.



Phải nói, phương án của Trương Cư Chính có trình độ là rất cao. Đầu tiên hắn đúng trọng tâm tổng kết kinh nghiệm thất bại của lịch đại cùng với đương đại khi lưu thông tiền giấy, và cho ra một nguyên tắc cơ bản trước cầu không làm dân mệt, sau cầu có ích với quốc gia, khiến bản thân không đến mức lâm vào cảnh cùng dân đoạt lợi như những người Tang Hoằng Dương, Vương Mãng.



Sau đó, hắn đưa ra ba nguyên tắc cụ thể cho việc cải cách tiền giấy cả Đại Minh.



Đầu tiên, địa vị mới của phát hành tiền giấy chỉ xác nhận dùng để phụ cho bạc, mà không phải bỏ bạc theo giấy. Sau khi tiền giấy mới phát hành, tiền bạc cũng không rời khỏi lưu thông, mà cùng tiền giấy lấy một giá trị tỉ lệ nhất định để đồng thời lưu thông.



Thứ hai, tiền giấy nên do, và chỉ có thể do Hộ bộ phát hành, cũng phải phát hành hữu hạn. Bằng không tiền giấy sẽ không có định số, phát ra bất tận, giống như chỉ vì lợi ích, mà không biết phát càng nhiều sẽ càng giảm giá trị.



Thứ ba, tiền giấy nhất định phải được quy đổi và được quan phương tiếp nhận. Cụ thể, ngoại trừ chấp thuận nhân dân cầm tiền giấy nộp thuế ruộng, còn cho phép nhân dân cầm tiền giấy đến phiếu hào để đổi lấy bạc thật....Đương nhiên, triều đình sẽ trả cho phiếu hào phí dụng nhất định xem như thù lao; cho phép các cửa hàng dùng tiền giấy đổi lại bạc, cho phép các tiệm cầm đồ dùng tiền giấy để xuất nhập.



※※※



Thẩm Mặc bưng ly trà, khẽ hớp một ngụm trà búp Minh Tiền vận tới từ Hàng Châu. Y có một thói quen, khi tiến hành cuộc hội đàm tương đối quan trọng cùng người khác, tay luôn đặt cạnh ly trà. Như vậy khi đề tài của đối phương tương đối phức tạp, trước khi mình mở miệng thì có thể thuận thế nâng chung trà lên uống một ngụm, như vậy ngoại trừ có thể nhuận cổ họng, giúp thanh âm giữ được nhu hòa, càng có thể sáng tạo cho mình cơ hội suy nghĩ.



Hiện tại, Trương Cư Chính nói thẳng ra với mình phương án cải cách tiền tệ. Rõ ràng, mục đích của hắn là xây dựng một hệ thống tiền tệ lấy Hộ bộ là lãnh đạo tuyệt đối, được các tầng lớp xã hội tán thành rộng rãi. Trương Cư Chính đã ý thức được, tiền tệ không được lạm phát, phải hối đoái được, phải có tín dụng nhất định, phải nói, đã có đủ yếu tố cơ bản để thành lập hệ thống tiền tệ.



Hơn nữa càng hiếm thấy là hắn còn thanh tỉnh ý thức được, tiền giấy Đại Minh với xú danh rõ ràng thi hành gần 200 năm đã khiến bách tính mất đi sự tín nhiệm đối với triều đình. Lại còn thêm quan phủ tham ô, không thể thủ tín với dân. Mà tiền trang phiếu hào tại dân gian đã có tín dụng rất cao, cho nên hắn sinh ra ý nghĩ mượn tín dự và cơ cấu của phiếu hào để phổ biến cải cách tiền tệ.