Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 777 : Tây phong kính(3+4+5+6)

Ngày đăng: 17:51 30/04/20


- Ghé tai qua đây.



Trương Cư Chính thần bí cười nói. Thẩm Mặc đành phải ghé đầu qua nghe hắn nói một hồi, rồi cũng biến sắc:

- Huynh như vậy không quá chính đáng rồi đấy?



- Yên tâm đi, nếu như lão sư trách tội thì ta sẽ gánh toàn bộ trách nhiệm. - Trương Cư Chính vỗ ngực nói, rồi chuyển đề tài: - Nhưng ngươi cũng phải nói rõ ngọn ngành với ta, có bao nhiêu phần trăm đánh thắng trận này?

Nói rồi hai mắt tỏa sáng cười rộ lên:

- Thẩm Giang Nam ngươi không có bảy thành nắm chặt là tuyệt đối sẽ không nói những lời đó đúng không.



- Ha ha. . .

Thẩm Mặc nếu pha trò nữa thì thật mất thân phận, y liền lắc đầu:

- Chuyện chiến tranh có ai nói rõ ràng được đâu.



- Vậy thì 50-50 đi? - Trương Cư Chính vỗ tay cười nói: - 50-50 trong mắt Thẩm Giang Nam ngươi cũng chắc chắn hơn người khác nhiều.



Cũng không hỏi Thẩm Mặc chuẩn bị cụ thể thế nào, Trương Cư Chính liền chắp tay nói:

- Cứ quyết định thế đi, ngày mai đừng quên thượng thư, tìm từ phải sục sôi, đừng làm cho nhân tâm nguội lạnh thì không được đâu.



Nói xong lên kiệu trước, nghênh ngang mà đi.



Nhìn cỗ kiệu của hắn đi xa, Thẩm Mặc thầm nghĩ nếu so về quyết đoán thì Trương Thái Nhạc này mạnh hơn ta nhiều. Nghĩ vậy, y không khỏi cười khổ lắc đầu, vung tay áo một cái rồi cũng lên kiệu, dẹp đường hồi phủ.



Về đến nhà, Thẩm Mặc thay đổi thường phục rồi đi đến tiền viện, tại đây thấy một bóng hình cao lớn đang đứng ở cửa thuỳ hoa, thỉnh thoảng dáo dác nhìn quanh.



- Có việc hả Dẫn Thành? - Thẩm Mặc đi qua và mỉm cười hỏi.



Thì ra lão sư Lý Thành Lương của con trai y. Hắn nghe vậy khom người thi lễ:

- Bộ đường, tại hạ đợi ở đây đã lâu rồi.



- Có chuyện gì sao? - Thẩm Mặc đứng yên nói.



- Tại hạ nghe nói, tình thế của Thát Lỗ đã rất nguy cấp . . .

Lý Thành Lương nói:

- Ngày hôm nay đã đến Binh bộ hỏi thăm một chút, nói là quân đội thiếu khuyết quân quan, không quản có vượt qua kiểm tra hay không, chỉ cần hiện tại nguyện ý nhập ngũ thì sẽ lập tức được đồng ý kế tục quân chức.



- Ừm.



Thẩm Mặc gật đầu nói:

- Nhưng cái này có thể đánh đổi bằng tính mệnh, phải lên chiến trường đấy.



- Đúng vậy, đao kiếm không có mắt, nói không chừng ngay cả bổng lộc cũng chưa được lĩnh một lần thì đã phải truyền lại chức vị cho con trai rồi.



Thẩm Minh Thần ở đằng trước đi đến. Hắn đến để xem Thẩm Mặc đã về chưa, nghe được đối thoại của hai người cũng nhịn không được xen mồm vào.



- Câu Chương tiên sinh nói thế sai rồi. - Lý Thành Lương lại vẻ mặt thản nhiên nói: - Thiên chức của người làm lính phải là bảo vệ quốc gia sao? Sợ chiến tranh thì còn làm lính làm gì?



Lời này làm Thẩm Minh Thần rất mất mặt, hắn ngượng ngùng nói:

- Tính ta lắm miệng, tính ta lắm miệng đi.

Rồi nhìn sang Thẩm Mặc nói:

- Đại nhân, họ bảo ta tới xem ngài đã về chưa.



- Giờ ta sẽ qua đó.



Thẩm Mặc gật đầu, rồi quay qua nói với Lý Thành Lương:

- Nếu Dẫn Thành đã có ý định báo quốc, vậy cùng đi đi.



- Vâng ạ.



Lý Thành Lương rung người một cái, khí phách lộ ra ngoài, bộ dáng tú tài chán chường trước kia chỉ thoáng cái đã tan biến.



Ba người tới thư phòng, Vương Dần và Dư Dần đã đợi ở đó.. Đi vào, Lý Thành Lương liền bị mấy bản địa đồ treo trên tường hấp dẫn. Thấy hắn nhìn đến xuất thần, Thẩm Minh Thần trêu ghẹo:

- Nhìn hiểu không?



- Đương nhiên.

Lý Thành Lương chỉ vào từng bức nói:

- Đây là địa đồ kinh kỳ, đây là Sơn Tây, đây là trực đãi, đây là bản đồ toàn bộ.



- Có bản lĩnh đấy...

Thẩm Minh Thần cười hà hà nói.



- Đừng giỡn nữa.

Vương Dần thản nhiên nói:

- Dẫn Thành là có tài của phi tướng, chỉ là bình thường ngươi có mắt không tròng mà thôi.



- Đa tạ Thập Nhạc công khích lệ, tại hạ không dám.



Nghe Vương Dần đem mình so sánh với Lý Quảng, Lý Thành Lương đột nhiên cảm thấy được khích lệ rất nhiều, chí ít hiện nay hắn còn chưa tưởng tượng qua thành tựu của mình có thể được đuổi kịp vị Phi Tướng Quân đại danh đỉnh đỉnh đó.



Thẩm Mặc ngồi tại chủ vị, bưng tách trà nóng Dư Dần vừa mới dâng lên rồi cười nói:

- Phùng Đường dịch lão, Lý Quảng nan phong(*), ta thấy Lý Thành Lương người phải may mắn hơn họ nhiều.

(*Cảm khái sinh không gặp thời)



Lý Thành Lương nghe vậy trong lòng run lên, hướng về Thẩm Mặc nặng nề gật đầu nói:

- Ta sẽ không làm cho đại nhân thất vọng.



- Tốt tốt.

Thẩm Mặc mỉm cười gật đầu nói:

- Ngươi cứ ngồi ở bên cạnh, nghe Thập Nhạc công nói chuyện.



Lý Thành Lương liền ngồi ở bên phải đưa lưng về phía cửa, nghiêm chỉnh như một học sinh.



- Bắt đầu đi. - Thẩm Mặc dựa lưng vào ghế rồi nói với mấy vị trợ tá: - Trước tiên nói cho ta biết kết luận.



Đêm qua, y nói với ba người là mình muốn tiếp cái củ khoai lang phỏng tay này, rồi để cho họ nghiên cứu xem có nắm chặt hay không. Hiện tại họ tìm mình tới đây, hiển nhiên là đã có kết luận.




- Đều như nhau, đều như nhau. - Trương Cư Chính ngượng ngùng nói.



Thẩm Mặc liền nói với vẻ tự tin:

- Đầu tiên là chọn tướng tuyển binh, không có tinh binh cường tướng thì đừng nói đến thắng lợi.



- Có thể chọn ra được sao? - Từ Giai nhớ tới lời của Dương Bác, có hơi lo lắng nói.



- Đường đường Đại Minh, sao lại không có hào kiệt? - Thẩm Mặc nói năng có khí phách: - Hiện tại Thát Lỗ phạm vào mấy điều tối kỵ của binh gia, chỉ cần chọn ra tinh binh lương tướng, cầu một chữ thắng thì có gì mà khó?



- Thế cụ thể đánh thế nào? - Trương Cư Chính hỏi.



- Cái này thì còn phải xem tình hình quân địch. - Thẩm Mặc thản nhiên nói.



Trương Cư Chính thiếu chút nữa té ghế:

- Lẽ nào trong lòng ngươi một kế hoạch cũng không có?



- Đạo chiến trường, thiên biến vạn hóa, sao có thể dự đoán trước được, chỉ có lâm địch ứng biến.



Thẩm Mặc suy nghĩ một chút, vẫn nên nói ra chút gì để cho họ an tâm:

- Thát tử phân đông tây lưỡng lộ, nhìn như diêu tương hô ứng, trên thực tế hai cái cách nhau mấy trăm dặm, căn bản đều là một mình, ta có một nhánh kì binh có thể xuất kỳ bất ý, lại có một nhánh chính binh, có thể khóa phong mang của nó, hai cái vận dụng thoả đáng, không lo không thắng. . .Tuy nhiên chỉ huy tác chiến là chuyện của tướng lĩnh, chiến lược cụ thể cũng nên thương lượng cùng các tướng lĩnh sau đó mới kết luận, hiện tại có nói cái gì cũng còn quá sớm.



Trương Cư Chính há hốc miệng, nửa ngày mới khép lại, thầm nghĩ khoản tiền này có phải ta đã đặt cược sai rồi không, sao có cảm giác không quá hợp thực tế thế nhỉ?



Từ Giai cũng chậc lưỡi, có chút vô lực nói:

- Được rồi, vi sư chờ tin tức tốt của ngươi.

Ván đã đóng thuyền, hiện tại nói cái gì cũng chậm rồi, chỉ có thể tín nhiệm y tới cùng thôi.



***



Nếu Thẩm Mặc không nói chuyện chiến thuật, vậy Từ Giai chỉ có thể nhiều lần dặn y đừng liều lĩnh, không cầu đại thắng, phải tính bại trước cho tính thắng, tất cả lấy đạt được mục đích làm trọng. Thẩm Mặc đều rất nghiêm túc ghi nhớ, biểu thị đã hiểu.



Sau khi đi ra ngoài, Trương Cư Chính đột nhiên cười nói:

- Ngươi là một thống soái không có bài, ta là một quan quân nhu không có bài, trận này thật có cái để xem rồi.



- Ta không có bài cũng chẳng hề gì. - Thẩm Mặc lại bình tĩnh nói: - Không chỉ huy bậy là được, song ta lại rất lo cho huynh...



Một câu làm Trương Cư Chính không lời nào để nói.



Hai người lại đi đến Binh bộ, đã không còn nhìn thấy Dương Bác tức giận như đã từng, hắn ôn hòa động viên hai người, lại biểu thị mình gánh chịu nhiệm vụ thành không có tinh lực đi quản cái khác, chuyện xuất kích tác chiến phải dựa vào Thẩm bộ đường suy tính nhiều hơn rồi.



Thẩm Mặc vốn không trông cậy vào hắn có thể hỗ trợ, khéo léo khiêm tốn hai câu, lại nói:

- Nếu để hạ quan phụ trách công việc xuất kích, vậy mời đốc soái ban cho binh phù.



Để tránh võ tướng làm loạn, quyền điều binh của kinh doanh thống nhất thuộc Binh bộ quản hạt, nói cách khác, không có Binh bộ ban cho binh phù, ai cũng không thể điều một binh một tốt trong doanh trại, bằng không sẽ tính là mưu phản, bị tru cửu tộc. Cho nên Thẩm Mặc muốn điều binh thì phải có được binh phù của Dương Bác trước.



Dương Bác lại nói:

- Binh phù đã ban cho Đông Ninh hầu rồi, các ngươi muốn điều nhánh quân nào thì hỏi hắn muốn binh phù là được.



Đông Ninh hầu Tiêu Anh chính là tổng quản kinh doanh, trong tay quả thật có binh phù, nhưng cũng có mật lệnh của Dương Bác bảo hắn lấy danh nghĩa dò xét bên ngoài công sự để ra khỏi thành, tuyệt đối không thể để cho Thẩm Mặc tìm được.



Thẩm Mặc không biết có trá, đành phải đứng dậy cáo từ, sau khi đi ra Thẩm Mặc nói:

- Chúng ta chia ra đi từng nhà đi, không thì trễ thời gian mất. Trước tiên đến quân doanh; bên Đông Ninh hầu ta sẽ bảo người đi tìm hắn trước, tám phần mười là ở trong quân doanh rồi.



Trương Cư Chính cười nói:

- Ta là người thường, cứ nghe lời ngươi đi.



Đang muốn chia tay lên kiệu thì Thẩm Mặc nghe được có người gọi:

- Đại nhân.



Nhìn lại liền thấy một viên tướng lĩnh vóc người khôi vĩ, y giáp sáng bóng, eo dắt bảo kiếm, khí thế lăng nhân từ trong nha môn đi ra. Nhìn lại lần nữa thì không phải là Lý Thành Lương thì là ai? Thẩm Mặc không khỏi cười nói:

- Nhanh thế à?



Thì ra lúc buổi sáng, Lý Thành Lương nói đến Binh bộ báo danh, không nghĩ tới vừa đến giờ Ngọ ngay cả quân phục cũng phát xuống rồi.



- Cũng chỉ lúc này mới nhanh thế thôi. - Lý Thành Lương trở tay nắm Yêu đao, cười khổ nói.



- Phân đến đâu? - Thẩm Mặc ý bảo hắn đi bộ cùng mình rời khỏi đây, sau khi đi được một đoạn mới nhẹ giọng hỏi.



- Đi Cư Dung quan, đảm nhiệm tham tướng. - Lý Thành Lương nói: - Song ta không có ý định đi, vẫn theo đại nhân.



Hắn là thế tập chỉ huy thiêm sự, nhưng cái này tương xứng với quân hàm, mà tham tướng là quân chức, vị thứ tổng binh, phó tổng binh, quả thực cao đến kinh người... Ngày hôm qua hắn còn chưa làm binh qua một ngày mà hôm nay đã thành tướng lĩnh cao cấp rồi, cũng có thể thấy được quân chế của Minh triều không hợp lý.



- Quân lệnh như sơn. - Thẩm Mặc nói: - Như vậy được không?



- Ngài không phải là phó soái sao? Bảo ta qua đây còn không phải chỉ một câu nói. - Lý Thành Lương chẳng hề để ý nói.



- Ngươi muốn ta đắc tội chết với Dương Bác kia à.



Thẩm Mặc bất đắc dĩ thở dài, lúc này Hồ Dũng dắt qua hai con ngựa, nếu đã trở thành soái thì không thể ngồi kiệu nữa.



Thẩm Mặc cầm cương đạp đăng rồi xoay người lên ngựa, Lý Thành Lương cũng đã leo lên một con khác, Hồ Dũng vội la lên:

- Đây là chuẩn bị cho Trương đại nhân.



Trương Cư Chính nghe vậy xốc lên mành kiệu cười nói:

- Cho hắn cưỡi đi, ta không biết cưỡi ngựa.



Lý Thành Lương liền ôm quyền, nhe răng cười nói:

- Vậy đa tạ Trương đại nhân rồi.



- Không cần khách khí. - Trương Cư Chính hướng hắn gật đầu rồi buông mành kiệu xuống.



Vì vậy hai ngựa một kiệu dưới vòng vây của hộ vệ đi về hướng quân doanh bên ngoài thành.