Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 778 : Xạ thiên lang(2+3+4+5+6)

Ngày đăng: 17:51 30/04/20


Đám loạn binh hiển nhiên đã bị hù cho sợ hãi, trong nháy mắt thiết kỵ chạy tới, lại nhìn Mã đao sáng loáng, rốt cuộc cảm nhận được khí tức tử vong, lập tức bỏ lại tài vật cướp được, cuống quít như chim thú tứ tán ùa tới hướng cửa thành.



Trương Cư Chính không khỏi thầm lo lắng:

- Cứ phái những người này xuống đi thì hơn.



Thẩm Mặc vẫn tỉnh bơ, chỉ hướng về Thích Kế Quang phía dưới gật đầu. Thích Kế Quang vung tay lên, đội ngũ thân quân trước kia chỉ đơn giản kết trường xà trận đảo mắt liền hợp thành đại uyên ương liên hoàn trận.



- Kẻ dám tiến lên, giết không tha.



Tiếng la của Thích gia quân cũng khiến người sợ hãi, ngay sau đó tiếng binh khí cắn vào thịt, tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngớt tại cửa thành.



Mặc dù nhìn không thấy tình hình dưới chân, nhưng nghe những tiếng la thê thảm rõ ràng gấp đôi, Trương Cư Chính chỉ cảm thấy hãi hùng, trời đất quay cuồng, phải đỡ tường thành mới đứng vững. Điều này cùng với vị trí bình thường của hắn quả thật là hai thế giới...



- Đỡ Trương đại nhân đi xuống nghỉ ngơi. - Thẩm Mặc khóe mắt thấy được dáng vẻ của hắn, hạ lệnh nói.



Trương Cư Chính khoát tay, từ chối ý tốt của y, kiên trì đỡ lấy tường thành đứng vững.



***



Thời gian một chèn trà nhỏ qua đi, tiếng la cũng nhỏ lại. Dưới sự giáp công của kỵ binh ở ngoài thành và Thích gia quân bên trong thành, loạn quân kẻ trốn người tán, còn có một số bị kẹp ở chính giữa không chỗ mà trốn, chỉ có thể quỳ xuống đất đầu hàng.



Được Lý Thành Lương và Hồ Dũng hộ vệ, Thẩm Mặc và Trương Cư Chính xuống khỏi tường thành, thấy trên mặt đất nằm la liệt người bị thương, tiếng than khóc khắp nơi, phần lớn là bị lang tiễn làm da tróc thịt bong, nhưng không bị mất mạng. Dù sao không phải là đối mặt với quân giặc, các tướng sĩ Thích gia quân kinh nghiệm phong phú không có dùng vũ khí sắc bén để bắt chuyện với họ.



Lại nhìn các tướng sĩ Thích gia quân, người nào cũng khí định thần nhàn, ngay cả y phục cũng không bị dơ. Trương Cư Chính giờ thì phục rồi:

- Người ta nói, lay động núi thì dễ, lay động Thích gia quân lại khó, xem ra không nói ngoa.



- Giết gà dùng dao mổ trâu thôi.



Mặc dù Thẩm Mặc ngoài miệng khiêm tốn, nhưng bên trong thì vẫn rất hài lòng này thấy Thích Kế Quang dẫn một văn một võ hai quan viên từ bên ngoài bước nhanh tới, ra mắt nhị vị bộ đường đại nhân.



- Ha ha ha. . . Nhị Hoa huynh.

Thẩm Mặc ôm quyền nói với vị quan văn mặc trang phục tam phẩm:

- Đã lâu không gặp rồi.



Quan văn kia sắc mặt hơi vàng, dưới hàm để ba chùm râu dài, khuôn mặt nho nhã, khí độ ung dung. Nhưng bất đồng với một văn thần thông thường là thân hình hắn sừng sững, hai mắt như ưng như điện, khiến người nhìn không khỏi thầm khen, một vị văn soái trấn quốc văn võ song toàn.



- Hạ quan Đàm Luân tham kiến bộ đường. - Mặc dù Thẩm Mặc gọi thân thiết, vị quan văn kia không dám chậm trễ chút nào.



- Lại đây ta giới thiệu cho huynh một chút.



Thẩm Mặc kéo tay hắn, kiên quyết không nhận lễ của hắn, chỉ vào Trương Cư Chính nói:

- Vị này chính là Hộ bộ Trương thị lang, hiệu Thái Nhạc.

Rồi lại nói với Trương Cư Chính.

- Đây là Đàm Luân Đàm Tử Lý đại danh đỉnh đỉnh đấy.



Đàm Luân rất biết đối nhân xử thế, khách khí hành lễ:

- Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu.



Đầu óc Trương Cư Chính linh quang lắm, vừa nghe cái tên này trong đầu lập tức hiện lên một chuỗi tin tức: Đàm Luân Đàm Tử Lý, người Nghi Hoàng Giang Tây, tiến sĩ năm Gia Tĩnh thứ 23. Năm thứ 27 có giặc Oa áp sát dưới thành Nam Kinh, quan viên thất kinh, tướng sĩ nhát gan không tiến. Khi đó Đàm Luân đảm nhiệm Binh bộ lang trung Nam Kinh thỉnh lệnh chiêu mộ 500 tráng sĩ đẩy lùi Oa tặc, từ đó cái tài dụng binh của hắn có tiếng tại triều đình. Năm thứ 29, giặc Oa ngang ngược xâm phạm Chiết Giang, Đàm Luân vâng mệnh tri phủ Đài Châu chiêu mộ thôn binh 1000 người, lấy kiếm pháp Kinh Sở cùng phương viên hành trận, nghiêm ngặt huấn luyện, trở thành một đội quân tinh nhuệ. Sau đó trường kỳ chiến đấu tại tuyến đầu kháng Oa, gương cho binh sĩ, trải qua đại chiến, công huân chồng chất, quan giai cũng lên như diều gặp gió. Sau khi Oa hoạn được dẹp, từ Đông Nam điều đến bắc cương, đảm nhiệm tuần phủ Bảo Định đến nay.



Đối mặt với vị tiền bối công huân lớn lao, còn sớm hơn mình một khoa, Cư Chính nào dám sơ suất, vội vàng hành lễ:

- Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu.



Hai người làm quen rồi, Thẩm Mặc lại chỉ vào một viên võ tướng vóc người cao to, mặt đỏ râu xồm xoàm:

- Vị này nói đến cũng có quan hệ sâu xa với Thái Nhạc huynh.

Rồi vỡ bờ vai rắn chắc của hắn:

- Doãn Đức Huy, võ trạng nguyên của khoa các ngươi đấy.



Doãn Phượng này cũng là người y quen biết đã lâu tại phía nam, cùng với Đàm Luân được điều đến phương bắc, đương nhiệm tổng binh Bảo Định, nhánh kỵ binh đó là dưới trướng của hắn.



Trương Cư Chính thật ra không nhận ra hắn, nhưng vẫn rất nhiệt tình nói:

- Niên huynh. . .



(Niên huynh: Tôn xưng lẫn nhau giữa những người đồng niên thi đỗ khoa cử)



- Không dám.



Doãn Phượng nhếch miệng cười, đứng ở một bên không nói lời nào.



Giới thiệu qua loa xong, Thẩm Mặc nhìn sang Đàm Luân nói:

- Tử Lý huynh, trận binh loạn này?



- Ài...

Đàm Luân thở dài một tiếng:

- Không dối gạt nhị vị đại nhân, sau khi các lộ quân trấn hỏi được tin cảnh báo đều vội vàng xuất sư cần vương, chưa kịp mang theo lương thảo. Từ khi xuất phát đến nay, nhiều cũng bảy tám ngày, ngắn cũng năm sáu ngày, đã sớm cạn lương rồi... Hơn nữa hiện tại đầu đông, bộ đội cũng thiếu thốn y phục chống lạnh, mỗi ngày đều có người mắc bệnh vì lạnh...



Mặc dù phụng mệnh bình loạn, nhưng dù sao hắn cũng là một thành viên trong các lộ chư hầu, muốn trước tiên giảm tội cho những quân sĩ này.



- Thánh thượng không phải là ban chiếu khao thưởng viện quân rồi sao? - Thẩm Mặc nhìn sang Trương Cư Chính nói.



- Văn thư của Hộ bộ về kinh quả thật kéo dài hết mấy ngày. - Trương Cư Chính nói: - Nhưng cũng đã phân phối quân nhu cho Binh bộ rồi, ngày hôm trước đã hoàn thành giao nhận.



Quân đội cần vương đã đạt được 5 vạn, vì chuẩn bị đủ số vật tư này, Trương Cư Chính đã vắt óc, tổn hao bao nhiêu trắc trở có thể trong vòng vài ngày thu gom hết đã là một kỳ tích rồi. Chẳng qua hắn nói năng khéo léo, chỉ nói là công văn tốn thời gian, không hề đề cập tới hai chữ trắc trở.



- Binh bộ cũng đã hạ lệnh các quân đến Quang Lộc tự lĩnh quân nhu, nhưng mỗi ngày chỉ cho khẩu phần lương thực một ngày không nói, cát trộn lẫn với lương thực còn nhiều hơn cả gạo. - Đàm Luân nói tiếp: - Càng kỳ quái hơn là áo bông chăn bông phát xuống không nói đến lớn nhỏ vừa hay không, chỉ nói đến chất liệu xé cái thì rách, bên trong lại dùng lá với cỏ, rồi vải rách bỏ vào.



Nói đến đây, Đàm Luân hơi đỏ mặt lên, thở sâu nói:

- Tượng đất còn có ba phần thổ tính, các tướng sĩ lòng đầy trung quân ái quốc, gấp rút tiếp viện kinh thành, lại bị người ta đối đãi như vậy, có thể không ấm ức, lại không xảy ra việc gì được sao? lại có kẻ chỉ sợ thiên hạ không loạn xúi giục, khó tránh khỏi trút giận lên lão bách tính...



- Sao như vậy được?

Thẩm Mặc còn chưa nói thì Trương Cư Chính sầm mặt nói:

- Lương thực điều ra từ kho thóc Quảng Tề, đồ quân dụng là chuẩn bị để phát cho kinh doanh, không có khả năng có vấn đề được.



- Mấy thứ đó còn trong doanh kia kìa. - Đàm Luân thở dài nói: - Trương đại nhân không tin có thể tự đi kiểm tra.



- Được rồi, ta sẽ đi. - Trương Cư Chính biết hiện tại không phải là lúc truy cứu việc này, gật đầu rồi không nói gì nữa.



***



Thấy lại có một nhánh quân từ trong thành mở đường qua đây, Thẩm Mặc biết rõ còn cố hỏi:

- Người của ti Binh mã đến rồi sao?



- Có mặt, tiểu nhân có mặt.

Một quân quan râu ria xồm xàm, bụng to, mắt híp tiến tới, cười bồi nói:

- Tiểu nhân chỉ huy ti Binh mã Ngưu Đức Hoa.



- Ngưu chỉ huy, ta mệnh ngươi nhanh chóng bắt hết số loạn quân này lại. - Thẩm Mặc trầm giọng nói: - Lập tức khôi phục trật tự tại cửa thành.



- Đại nhân, chúng tôi chỉ quản trị an...


- Xin hỏi Thích tướng quân, thứ này chế biến thế nào? - Trương Cư Chính ăn hết một chén rồi, ý vẫn chưa hết nói: - Có phải trước tiên rang chín bột mì không?



Thích Kế Quang lại sai người lấy thêm cho mọi người, lại nói với Trương Cư Chính:

- Cái này rất tiện, bởi vì bên trong không chỉ có bột lúa mạch. . . Trên thực tế, bất cứ loại ngũ cốc gì gạo kê, đậu nành, đậu đen, gạo lức các loại lương thực của bản địa đều có thể nghiền thành bột, sau khi trộn đều thì rang chín, lại trộn thêm một chút dầu và đường là được rồi, khi ăn có thể cho vào nước chút muối, như vậy sẽ bảo trì đủ sức lực, phương pháp còn rất đơn giản nữa.



Trương Cư Chính hỏi hắn cách pha chế, rồi cười hỏi:

- Được rồi, cái này tên gọi là gì?



- Chưa có tên gọi. - Thích Kế Quang lắc đầu nói.



Trương Cư Chính liền nhìn sang Thẩm Mặc nói:

- Thích tướng quân tại phía nam chế ra Quang Bính, tại phương bắc lại nghiên cứu chế tạo ra loại bột chiên này, vậy cứ gọi nó là Kế quang diện đi! Giang Nam huynh cảm thấy thế nào?



- Rất hay đấy. - Thẩm Mặc cười hỏi chúng tướng: - Mọi người cảm thấy sao?



- Đồng ý. - Mọi người đồng thanh nói, khiến cho Thích Kế Quang hơi ngại.



- Tuy nhiên ta có một vấn đề. - Đàm Luân vẫn yên lặng lại lên tiếng: - Thứ này ăn quả thật rất tiện, nhưng không biết khi đánh trận thì mang theo thế nào?



Thích Kế Quang cười nói:

- Hỏi rất hay, mang túi ruột tới đây.



Thân binh đã sớm chuẩn bị sẵn rồi, đem mấy cái túi vừa hẹp vừa dài phân phát cho từng tướng lĩnh.



Thích Kế Quang cầm lấy một cái túi và nói:

- Túi này dùng vải trắng may thành, vừa hẹp lại dài, giống như ruột ngựa vậy, dài 5 xích, các quan binh liền buột miệng gọi nó nó túi ruột. Bỏ bột chiên vào trong này, rồi buộc hai đầu lại với nhau.



Thích Kế Quang vừa nói vừa làm mẫu:

- Bộ binh thì khoác nó trên lưng, kỵ binh thì có thể buộc trên yên ngựa. Nếu như khi hành quân gấp không kịp pha thì ăn trước vài miếng, lại uống mấy ngụm nước, vừa đi đường lại ăn được cơm rồi. Một túi này cũng đủ cho một binh sĩ dùng ăn năm ngày.



Thẩm Mặc nhìn Thích Kế Quang khoác cái túi ruột đó lên vai, không khỏi có chút quáng mắt, y vẫn cho rằng, đây là sáng kiến của Bát Lộ quân làm ra, quanh đi quẩn lại vẫn là học theo Thích Kế Quang. . .Đây cũng không phải là chủ ý của y, là nguyên sang của tiểu Thích người ta.



Phát minh này tạo được sự ca ngợi không ngớt, Doãn Phượng cầm nó yêu thích không buông tay:

- Cái này tốt rồi, sau này khi chúng ta truy kích binh địch sẽ không cần phải đói bụng nữa.

Rồi lại lo lắng:

- Nhưng mà xuất chinh sắp tới lại nhiều bộ đội như vậy, sao mà khâu kịp túi, làm bột chiên đây?



- Việc này thì không cần ngươi bận tâm.

Trương Cư Chính cười rộ lên:

- Sáng sớm ngày mai, trước khi mở cửa thành ta nhất định chuẩn bị cho mọi người.



Rồi đứng lên nói:

- Thời gian cấp bách, ta phải đi về chuẩn bị đây, chư vị không cần phải đi một chuyến đâu, để cho quan quan nhu của mọi người theo ta trở lại, trong kho có gì thì lấy, không có thì ta sẽ mượn đi mua, cũng không thể để cho các tướng sĩ thiếu này thiếu kia mà xuất phát được.



Lời nói kiểu này bọn Đàm Luân quả thật chưa từng nghe qua, lần nào đi lĩnh chút vật tư chả phải như mệnh lệnh với mấy đại sứ nhà kho đó, còn chưa thấy qua Trương thị lang hào khí như vậy nữa chứ. Họ không khỏi rất chi là cảm động, đều đứng dậy nói lời cảm tạ.



- Cáo từ.



Trương Cư Chính gật đầu với Thẩm Mặc, lại chắp tay với mọi người rồi bước nhanh ra khỏi trướng trung quân, sau đó ngồi lên cỗ kiệu chờ ở cửa, hấp tấp rời khỏi.



***



Tiễn Trương Cư Chính đi rồi, mọi người trở lại trướng trung quân, không có ngoại nhân, tức khắc thân thiết tùy ý hơn rất nhiều.



Thẩm Mặc vừa định trêu ghẹo Thích Kế Quang hai câu thì thấy Hồ Dũng từ bên ngoài đi vào, ghé sát vào tai y nhỏ giọng nói:

- Tìm khắp nơi cũng không thấy Đông Ninh hầu. . .



Thẩm Mặc lòng lộp bộp một tiếng, tuy định lực kinh người nhưng cũng phải biến sắc -- tin tức này, a không, nên nói là tin dữ, thật sự quá kinh người, nếu như sáng sớm ngày mai chuẩn bị xuất phát mà còn chưa có binh phù, Thần cơ doanh của Thích Kế Quang tuyệt đối không thể tự tiện động, bằng không chính là mưu phản.



Nói thật chứ, lòng tin của Thẩm Mặc đối với trận chiến này tám phần mười đến từ Thích Kế Quang và Thần cơ doanh của hắn, mặc dù danh tiếng có Mã Phương có lớn hơn, nhưng đó chỉ như một truyền thuyết. . . Thật không dám đem hy vọng ký thác trên người hắn. Không có Thần cơ doanh, Thẩm Mặc sẽ không có chắc chắn đánh thắng trận, nếu như trận này mà thất bại, hậu quả nghĩ cũng không dám nghĩ. . .



Y vừa trầm mặc, cả phòng vừa rồi còn náo nhiệt thoáng cái an tĩnh lại, tất cả mọi người nhìn y, không biết đã xảy ra chuyện gì.



Thẩm Mặc liền nhìn Lý Thành Lương một cái, thản nhiên nói:

- Dẫn Thành, không có sự quản giáo của ngươi, hai tiểu tử kia của ta lại quậy rồi, đi khỏi nhà đến bây giờ còn chưa có tìm được.



- A...

Mọi người hít một hơi lạnh, khẩn trương nói:

- Nếu không đại nhân nhanh về xem sao đi.



- Không sao, ta có trở lại cũng không làm được gì.

Thẩm Mặc cũng rất bình tĩnh, nhìn chằm chằm Hồ Dũng rồi phân phó:

- Ngươi đi tìm Bắc Trấn phủ ti. . Quản nó có mấy nhà, dù sao thì cũng phải có chỗ mà nghỉ, đem chuyện này nói cho hắn, bảo hắn nhanh đi tìm giúp, trước sáng mai ta muốn thấy được người....Đương nhiên, đừng có dọa tụi nhỏ.



Mọi người không khỏi thầm nghĩ: Đại nhân cũng quá cưng chiều hài tử rồi... Lý Thành Lương thì thầm khó hiểu trong lòng: "Không có khả năng đó được...



Chỉ có Hồ Dũng biết đại nhân là có ý gì, hắn nặng nề gật đầu nói:

- Ta hiểu rồi.

Liền bước nhanh đi ra ngoài.



- Được rồi, đại địch trước mặt, việc nhà cứ để đó đi.

Thẩm Mặc ho khan một tiếng tập trung lực chú ý của mọi người, mới trầm giọng nói:

- Quy củ cũ, chiến lược ta định, chiến thuật nghe các vị.

Rồi đề cao giọng:

- Chư vị, Yêm Đáp và Thổ Man, bên nào mới là đối thủ của chúng ta lần này?



Mọi người đang suy tư thì Thẩm Mặc đã cho ra đáp án:

- Một mặt, bởi vì Yêm Đáp là đầu não của xâm nhập lần này, hưng sư động chúng mà đến như vậy, không đạt mục đích là sẽ không bỏ qua. Cho nên mặc dù Thổ Man ít người, khi đánh cũng đơn giản hơn chút. Nhưng hai bên cách nhau quá xa, thật ra cũng không có hô ứng. Bởi vậy, cho dù đánh Thổ Man, Yêm Đáp cũng sẽ không cảm thấy chấn động bao nhiêu, nó có lẽ vẫn muốn làm theo kế hoạch.



- Thứ hai, là Thổ Man không có năng lực công thành, mà Yêm Đáp dưới sự trợ giúp của một số hán gian đã nắm giữ loại năng lực này. . . Thành Thạch Châu rơi vào tay giặc chính là bằng chứng tốt nhất.

Thẩm Mặc nói rồi nặng nề thở dài:

- Ài. . . Chiến thuật lần này của Yêm Đáp hãn đã hết sức minh xác, bọn họ lấy một bộ nhân mã phô trương thanh thế, làm ra vẻ muốn công kích kinh thành, đợi khi quân đội các nơi hốt hoảng cần vương, phòng ngự trống rỗng thì chúng mới tập trung chủ lực, chọn phủ huyện thích hợp nhất để tiến công.



Thẩm Mặc ngẩng đầu nhìn sang mọi người, giọng bi thương nói:

- Cho nên lực phá hoại của Thổ Man vượt xa so với Yêm Đáp, Hơn nữa hai bên cách nhau quá xa, một khi hướng đông đánh Thổ Man thì sẽ không có thời gian ngăn cản Yêm Đáp làm ác, chúng ta không thể tiếp nhận cơn đau Thạch Châu thêm một lần nữa, cho nên dù cho cật lực chút, hi sinh lớn chút, thì cũng phải ngăn lại hướng tiến quân của Yêm Đáp, hiểu chưa?



- Hiểu rồi!



Mọi người đồng loạt cao giọng đáp.



- Được rồi, ta muốn nói chỉ có vậy thôi.



Thẩm Mặc nhìn sang Đàm Luân nói:

- Nhị Hoa huynh tới chủ trì đi.



- Vâng. - Đàm Luân gật đầu nói.