Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 780 : Chiến chính hàm(1)
Ngày đăng: 17:51 30/04/20
Thẩm Mặc sở liệu không sai, vương phủ đang khan hiếm nhất là nhân tài nên Lục Luân rất nhanh đạt được Dụ Vương trọng dụng, càng bởi vì biểu hiện trung thành và tận tâm trong lúc Gia Tĩnh bệnh nặng, nên đã được sự tín nhiệm của Dụ Vương điện hạ. Nhưng như vậy vẫn chưa thể bảo đảm hắn có thể tiếp chưởng Cẩm Y Vệ, bởi vì dù sao căn cơ của nhà hắn tại Cẩm Y Vệ quá sâu dày, đem ca ca đổi thành đệ đệ, chẳng qua cũng chỉ đổi thang mà không đổi thuốc, cho dù hoàng đế cảm thấy không có gì đáng kể, cũng khó tránh tiểu nhân nói huyên thuyên, khó có thể phục chúng.
Nhưng không sao, Thẩm Mặc còn có chiêu thứ hai -- Lấy lui làm tiến, lúc đầu khi Dụ Vương đăng cơ, thời nhiệm Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, hợp với Lục Cương thống lĩnh cấm quân và Thập tam thái bảo dưới trướng của hắn liền cùng thượng thư thỉnh điều, nói hết sức thành khẩn -- quan văn còn Vua nào triều thần nấy, tay sai của tiên đế như chúng ta không thích hợp lại nắm giữ tai mắt của bệ hạ nữa, xin đi để bảo toàn danh tiết.
Một đám đặc vụ cầu danh tiết, điều này thật khiến người khác cười đến rụng răng, nhưng Long Khánh hoàng đế lại rất vui mừng. Tuy nói cũng biết tân quân kế vị, tất có một phen thay cũ đổi mới, khả năng biết thiên mệnh, chủ động buông tha quyền vị thì có mấy ai? Càng làm cho hoàng đế cảm động là họ lại chủ động yêu cầu đi đến cửu biên điều tra quân tình, hiệu lực vì đánh đuổi Thát Lỗ.
Cam nguyện vứt bỏ cuộc sống an nhàn của kinh thành, đến nơi biên cương lạnh khủng khiếp để báo quốc, đây là một tinh thần thế nào chứ? Nếu như văn võ của Đại Minh đều như thế thì người làm hoàng đế như ta còn lo lắng gì nữa? Long Khánh triệt để mềm lòng, giả bộ giữ lại vài lần, thấy họ ý đi đã quyết, mới lưu luyến không rời đáp ứng thỉnh cầu của họ. Về tình về lý, hoàng đế cũng không thể bạc đãi họ, nhưng Long Khánh nghèo đến nỗi mình còn bị đói, không thể ban cho vàng bạc tiền tài, chỉ có thể lợi dụng quyền lực của mình, phong quan -- không phiền phức như quan văn, phong mấy võ tướng thì hoàng đế vẫn có thể định đoạt được. Thế là hắn đem hết thảy bọn Lục Cương quan thăng nhất cấp, tất cả kinh phí làm công tác quân tình đều do Cẩm Y Vệ chi.
Mà tầm quan trọng đối với công tác tình báo thì Long Khánh hoàng đế đã có nhận thức nhất định, không thể tùy ý để cho cơ cấu Cẩm Y Vệ tại kinh thành thoáng cái bị tê liệt được, cho nên hắn mệnh Thập tam thái bảo để lại hai người, giúp đỡ đại nhân Chỉ huy sứ kế nhiệm, cùng nhau giải quyết sự vụ Cẩm Y Vệ.
Về phần nhân tuyển Chỉ huy sứ cuối cùng có thể rơi xuống đầu Lục Luân. Nó cũng có chút vận khí, bởi vì trước đó người mà hoàng đế nhắm tới là thân cựu cựu của mình -- chính là Đỗ Trọng đệ đệ của Đỗ Khang phi, người được tôn sùng là bá tước. Bất đắc dĩ là lão ca đó thật sự không phải là người có thể làm việc, liên tiếp làm hỏng hết vài chuyện, còn khiến cho nội bộ oán khí tận trời, thật khó có thể đảm nhiệm trọng trách. Long Khánh lúc này mới nghĩ tới Lục Luân, vả lại dùng Lục Luân có hai diệu dụng, thứ nhất, tỏ rõ hoàng đế bao dung được người, không ném bỏ trọng thần của tiên đế; thứ hai, đám đại đầu mục trước kia mặc dù không ở đây, nhưng nghĩ đến các tiểu đầu mục, tiểu lâu la còn phải cho con cháu của Lục gia mặt mũi, khi quản lý cũng đắc lực.
Hiện tại mặc dù vẫn là hoàng cữu gia đảm nhiệm đại đô đốc Cẩm Y Vệ, nhưng nam bắc Trấn phủ ti quan trọng nhất lại rơi vào tay Lục Cương, tránh khỏi một trận đại thanh tẩy, tin tưởng chỉ cần qua được thời kỳ hỗn loạn khi hoàng vị kế thừa, Lục gia có thể an ổn một triều rồi. Cho nên cũng có thể lý giải được sự cảm kích của Lục Luân đối với Thẩm Mặc.
Mà Thẩm Mặc vì làm cho mối liên hệ của song phương biến mất trong mắt mọi người ngoại trừ định kỳ có mật tin qua lại, còn chặt đứt tất cả sự vãng lai qua lại, nếu không phải sự kiện lần này, Lục Luân vẫn chưa có được cơ hội nói một tiếng cảm ơn với y đâu.
***
- Về sau chuyện như thế cứ để cho người phía dưới lo liệu là được. - Thẩm Mặc dạy bảo nhị điệt tử: - Ngươi không nên đích thân đi như vậy.
- Hiếm khi sư thúc được một lần ra ngoài. - Lục Luân cười bồi.
Thẩm Mặc cười, lại hỏi:
- Người ở bên trong hả?
- Vâng. - Chu Thập Tam gật đầu: - Các huynh đệ đã bao vây thôn trang rồi, một con chim cũng không bay ra được.
- Ừm.
Chỉ sợ có biến cố, Thẩm Mặc vội vàng cầm lấy bỏ vào trong tay áo, ôm quyền thấp giọng nói:
- Đa tạ rồi.
- Đánh thắng một trận trở về, bằng không thì ta thảm rồi...
Người nọ mặc dù đưa lưng về phía y, nói cũng như muỗi kêu, nhưng không làm khó được Thẩm đại nhân thính lực nhất lưu.
Trịnh trọng gật đầu, Thẩm Mặc liền xoay người bước nhanh ra ngoài.
***
Tảng sáng, trong trướng trung quân của Thần cơ doanh.
Trải qua một đêm thảo luận sôi nổi, rốt cuộc kết luận ra toàn bộ kế hoạch tác chiến. Chúng văn võ mặc dù ngủ không đủ, nhưng người nào cũng tinh thần tỉnh táo, chỉ chờ đốc soái đại nhân phân công quân lệnh, thì sẽ phân công nhau hành động rồi.
Ai ngờ tìm không thấy bóng dáng Thẩm đại nhân đâu. Mọi người choáng váng, chủ soái không có thì sao hạ lệnh?
Lúc này thấy Đàm Luân đi tới đứng sau đại án rồi trầm giọng nói:
- Chư vị, đốc soái có chuyện quan trọng đã ra khỏi thành, mệnh ta tạm thay quyền chủ soái, phân phối quân lệnh, không thể để xảy ra sai lầm.
Ở đây ngoại trừ người ngoại lai là Lý Thành Lương, còn lại đều đã từng làm thủ hạ nghe lệnh Đàm Luân, cho nên Thẩm Mặc giao đại quyền hắn đương nhiên không ai nghi vấn, vì vậy chúng tướng lũ lượt đứng hết lên, trang nghiêm lĩnh mệnh.
- Chư vị, lần này hiểu rõ địch nhân giả dối hung tàn, binh nhiều tướng mạnh, chiến lực cao siêu, các phương diện đều trội hơn chúng ta.
Đàm Luân trầm giọng nói:
- Hiện tại chúng ta lấy ít đánh nhiều, lại là dã chiến, vô cùng hung hiểm, các ngươi phải giữ nghiêm quân lệnh, nếu có chút nào tham sống sợ chết, hoặc là chậm trễ chần chờ, tất sẽ dẫn tới toàn quân bị diệt, đến lúc đó, cho dù ta và đốc soái không xử lý, thì triều đình cũng không tha cho cửu tộc của mọi người.
Chúng tướng sợ hãi đáp ứng, đều nói không dám.