Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 779 : Quyển bình cương(2+3+4+5+6+7)

Ngày đăng: 17:51 30/04/20


Vương Chi Cáo cũng rất buồn bực.



Trước tháng này hắn vẫn cảm thấy nhân sinh của mình rất thuận lợi. 18 tuổi trúng tú tài, 22 tuổi trúng cử nhân, năm tới trúng tiến sĩ, có thể nói thiếu niên đắc chí, khoa bảng đề danh liên tiếp. Sau khi bước vào quan trường, cũng dựa vào tài cán của mình bước đi rất thuận lợi, trước thụ chức tri huyện Cát Thủy Giang Tây, hết nhiệm kỳ dời đến chủ sự Hộ bộ, lại dời làm Binh bộ viên ngoại lang, đảm nhiệm kiểm sự Hà Nam, không lâu sau bởi vì có công bình định phản loạn nên chuyển đến Sơn Tây Bố chính ti tả tham chính, điều trở lại làm binh bị phó sử Đại Đồng, không lâu sau thăng Sơn Tây Bố chính sử.



Bởi vì biểu hiện xuất sắc, không lâu sau lại thăng làm hữu Thiêm đô ngự sử, tuần phủ Liêu Đông. Hết nhiệm kỳ triệu làm Binh bộ hữu thị lang. Năm Gia Tĩnh thứ 44 thăng làm hữu Đô ngự sử kiêm Binh bộ tả thị lang, tổng đốc quân vụ Sơn Tây Tuyên Đại, lấy cái tuổi ngoài 40 trở thành đại quan phong cương chính nhị phẩm. Không chỉ có một không hai trong số các đồng niên, thậm chí phóng nhãn mấy khoa trước sau, ngoại trừ Thẩm Chuyết Ngôn tiền vô cổ nhân, coi như là đứng đầu rồi.



Đương nhiên tất cả đều có nguyên nhân bên trong, hắn tuy là một nhân tài, nhưng Đại Minh nhân tài rất nhiều, tại sao chỉ có hắn nổi bật chứ? Tục ngữ nói rất hay, bảy phần dựa vào nỗ lực, ba phần quý nhân trợ. Hắn cũng có một vị quý nhân, chính là lão lãnh đạo ngày xưa của hắn -- năm Gia Tĩnh thứ 30, khi hắn đảm nhiệm Binh bộ chức phương ti viên ngoại lang, tả thị lang là Dương Bác rất thưởng thức hắn, trong những năm tháng cộng sự, hai người kết hạ tình hữu nghị thâm hậu. Mà Vương đại nhân có quý nhân chiếu cố liền như hổ thêm cánh, bay thẳng mây xanh cũng là chuyện đương nhiên.



Nhưng đến tháng trước, vận khí tốt của hắn hình như dùng hết rồi, Yêm Đáp hãn suất lĩnh 6 vạn đại quân áp sát biên cảnh, Vương Chi Cáo án lệ cũ nghiêm phòng tử thủ. Kết quả cũng không biết là Yêm Đáp giảo hoạt hơn, hay là bên người hắn có người tài ba, chỉ liếc mắt xem thấu phòng vệ chủ chốt của quan quân bảo vệ Tuyên Phủ, Đại Đồng, mà vùng Sơn Tây thì binh yếu nhược, đình chướng(lô cốt) thưa thớt, phòng bị yếu kém. Chúng lớn mật tránh đi Tuyên Đại, phân ba đạo công Sóc Châu, Lão Doanh Thiên Đầu quan. Kết quả phó tổng binh Lão Doanh là Điền Thế Uy anh dũng tự thủ, du kích Phương Chấn xuất chiến thất bại, bị nó đột phá, suất bộ Nam hạ.



Vương Chi Cáo nghe biến cả kinh đến mặt tái mét, lấy 6000 du binh thần tốc đến Nhạn Môn, 2 vạn kỵ của Đại Đồng, Duyên Tuy cũng tới, nhưng khiếp sợ Yêm Đáp binh nhiều, chỉ từ xa đứng xem không dám tiếp chiến. Kết quả bị nghi binh của nó bố trí qua mặt, gần 3 vạn người giẫm chân tại chỗ ở Nhạn Môn Quan, đợi sau khi nhìn thấu mới xuất binh, nhưng tin tức Thạch Châu bị chiếm đóng cũng đã truyền đến rồi...



Nghe nói thành Thạch Châu bị phá, Yêm Đáp đồ thành, 5 vạn bách tính chết oan chết uổng, Vương Chi Cáo biết, mình đã xong đời rồi -- dã chiến thất bại còn có thể che giấu, nhưng thành trì bị chiếm đóng, còn bị giết cả thành, ai cũng không che đậy được, là chuyện thiên hạ đều sớm biết rồi. Nếu không phải lão trưởng quan chưởng Binh bộ và Lại bộ, cho hắn cơ hội lập công chuộc tội. Cẩm Y Vệ khẳng định đã tới cửa từ lâu rồi.



Nghe nói triều đình muốn tổ chức phản kích, đuổi Thát Lỗ báo mối thù Thạch Châu, Vương Chi Cáo cùng tướng lĩnh dưới trướng cho rằng lần phản kích này là cơ hội để chuộc tội, nên đều thượng thư xin chiến. Ai ngờ đợi được chỉ là lời răn dạy ập vào mặt cùng với nghiêm lệnh không cho phép xuất chiến của Dương Bác.



Hắn liền chóng cả mặt, mãi đến khi nghe nói Lễ bộ thượng thư Thẩm Mặc, Hộ bộ thị lang Trương Cư Chính, dẫn theo các tướng lĩnh liên can mở Tiền chiến hội tại Thần cơ doanh. Lúc này hắn mới biết được thì ra trong triều cũng có chủ chiến, không chủ chiến, lão thủ trưởng của mình hiển nhiên là không chủ chiến, vậy còn có cái gì mà lăn tăn nữa?



Nhưng nếu không xuất chiến thì không lập được công, vậy thì tính sổ sau khi kết cuộc vẫn chịu không nổi. Bởi thế mấy người này mới buồn bực, cũng vô tâm thao luyện bộ đội, bèn tụ lại uống rượu buồn.



Đang lúc uống đến mê say thì nghe được một tiếng gào như rung trời, Vương tổng đốc thoáng cái tỉnh rượu, đứng lên nói:

- Xảy ra chuyện gì vậy?



Một tham nghị vội vàng đi ra ngoài kiểm tra, chốc lát quay lại, sắc mặt vàng như nến nói:

- Đại soái không ổn rồi, Mã vương gia thọc gậy bánh xe.



- Mã vương gia? - Vương Chi Cáo nghiêm mặt nói: - Mã Phương? Hắn muốn làm gì?



- Không quan tâm làm gì, ngài nhanh đi cản hắn đi. - Tham nghị lo lắng nói: - Lúc này đã tan họp, đám thuộc hạ củ của hắn đều trở lại lôi kéo đội ngũ muốn cùng hắn đi đánh thát tử, đã sắp ra khỏi doanh rồi.



- Lại còn thế nữa? - Tất cả mọi người đều biến sắc nói: - Hắn tưởng mình là Mã vương gia, nhìn vương pháp quân kỷ là rác rưởi hả.



- Mau, tập kết đội thân binh của các ngươi phong tỏa quân doanh. - Vương Chi Cáo một mặt bảo thị vệ mặc giáp đeo kiếm cho mình, một mặt nghiêm mặt nói: - Người còn lại đi theo ta.



- Có cần báo cáo cho Binh bộ không? - Tham nghị nhỏ giọng hỏi.



- Báo cái gì mà báo? - Vương Chi Cáo nhíu mày nói: - Còn chê chưa đủ mất mặt sao?



- Việc xấu trong nhà tất nhiên không thể truyền ra ngoài. - Tham nghị kia nói giọng càng nhỏ: - Nhưng chỉ một võ tướng mà dám cả gan làm loạn như vậy, sợ là phía sau có chỗ dựa. . .



Động tác của Vương Chi Cáo rõ ràng hơi khựng lại, hiển nhiên đã nghe lọt tai lời này. Qua một lúc hắn mới mạnh mẽ gật đầu nói:

- Không sai, không lo nhiều thế làm gì, ngươi đi truyền tin đi.

Liền mang theo đám thủ hạ bước nhanh ra khỏi trướng trung quân.



***



Dương Bác cũng rất buồn bực.



Từ đầu năm đến giờ chưa có một chuyện hài lòng nào. Lão Dương Bác thừa nhận, đám Tấn thương muốn thông qua người Mông Cổ xâm lấn để gây áp lực cho triều đình nhằm đạt được mục đích khai biên hỗ thị...Giống như Vương Trực năm đó, mặc dù nắm giữ con đường chủ yếu buôn lậu nhưng vẫn phải mưu cầu mở hải cấm. Hai cái đạo lý như nhau cả thôi.



Mặc dù hắn cũng không tán thành chủ động xuất kích, nhưng lại không cùng xuất phát điểm như họ. Đúng vậy, Tấn thương đại biểu hắn không được, hắn cũng đại biểu không được Tấn thương, mặc dù hắn là người giám hộ của Tấn thương, nhưng đồng thời cũng là một quan viên triều đình. Nguyên tắc khi xử lý vấn đề là trước quốc gia sau hương thân. . . Chí ít cũng là hai bên kiêm cố, sẽ không đảo ngược làm tổn hại quốc gia.



Chỉ là rất nhiều khi thật có thể phân rõ được sao? Chỉ sợ chính hắn cũng không dám chắc chắc như vậy. Cho nên người khác càng phân không rõ. . . Lần này Thát Lỗ xâm lấn, hắn chủ trương áp dụng chiến lược Cố thủ chậm rãi đợi địch lui, kinh nghiệm vài chục năm nay nói cho hắn, đây là lựa chọn hợp lý nhất. Lại nhìn lịch sử trước kia, mỗi lần cũng đều như vậy. Mặc dù mỗi lần đều kèm theo tranh luận, nhưng vĩnh viễn là tiếng ủng hộ áp đảo tiếng phản đối. Cho nên hắn vốn tưởng rằng lần này cũng không ngoại lệ.



Nhưng cái thứ kinh nghiệm này có đôi khi thực sự chỉ là đại biểu quá khứ, thậm chí khả năng trống đánh xuôi, kèn thổi ngược với hiện thực. Tỷ như nói lần này, đầu tiên là Cao Củng kịch liệt biểu thị muốn xuất chiến, sau đó Thẩm Mặc Trương Cư Chính lại xé da hổ làm đại kỳ, mượn danh nghĩa của Từ Giai để tạo nên cơn sóng triều dư luận không thể nghịch chuyển. Đáng trách nhất chính là Từ Giai cũng ngầm đồng ý tất cả điều này, kết quả suy nghĩ cả nửa ngày, mọi người cũng thành người tốt cả, mỗi mình thì thành kẻ bại hoại. Thậm chí có lời đồn rằng mình không cho phép xuất chiến là bởi vì Tấn thương và người Mông Cổ có hiệp nghị gì đó, đây gọi là càng bôi càng đen.



Kết quả ngày hôm nay lại xảy ra sự kiện viện quân phá phách cướp bóc, mặc dù đã bị Thẩm Mặc dẹp loạn nhưng người toàn kinh thành đều biết rồi. Mà ngòi nổ của sự kiện lần này là bởi vì quân nhu phát ra thiếu cân thiếu lượng, lấy hàng giả bỏ vào, lúc này mới chọc giận viện quân. Tiện đà dẫn phát ra cuộc thảo phạt đối với Tấn thương lòng dạ hiểm độc.



Thật là quá buồn cười mà, Tấn thương chỉ có chút tiền đồ đó sao? Dựa vào mấy thứ hàng giả, ăn gian cân đo kiếm chút tiền vặt là có thể trở thành thiên hạ đệ nhất Thương Bang được à? Trừ phi Đại Minh cũng chỉ này một cái bang này.



Tấn thương thành công, dựa vào là thành tín kinh doanh, là tầm nhìn lâu dài, là cùng quan phủ bảo trì quan hệ tốt đẹp, sao có thể động tay chân vào quân nhu của Binh bộ được? Đây chính là dưới chân thiên tử, cái gì cũng giấu diếm không được, một khi gặp chuyện không may, họ còn có muốn chiêu bài của mình nữa không? Còn có muốn quan hệ với quan phủ nữa không? Chuyện ánh mắt thiển cận như vậy, dùng ngón chân nghĩ cũng không thể là Tấn thương làm được.



Nhưng bởi vì thượng thư Binh bộ hắn là người Sơn Tây, cho nên đám Ngôn quan, dư luận liền nhận định đây là do Tấn thương giở trò quỷ. Chẳng mấy chốc lời đồn nổi lên bốn phía, mà còn nói được như thật. Cũng để cho lão Dương Bác kiến thức được cái gì gọi là Nhân ngôn đáng sợ .



Hắn vừa mới sai người niêm phong cất vào kho số quân nhu chưa phát, thanh tra lại sổ sách trước kia, để gạt bỏ hiềm nghi của Binh bộ, nhưng lại nhận được bẩm báo của Vương Chi Cáo nói là Mã Phương tới binh doanh của hắn móc người, nói muốn dẫn họ đi đánh thát tử, ai ngờ quan binh cả nửa doanh quyết tâm muốn đi cùng hắn, chúng tôi đang cố ngăn cản. Bước tiếp theo nên làm cái gì, xin bộ đường đại nhân nhanh chóng định đoạt.



Đây quả thật là thiên hạ kỳ văn mới nghe lần đầu. Dương Bác không thể tưởng tượng được, quân tâm của binh Tuyên Đại đã bị lỏng lẻo tới trình độ nào mới có thể để cho một tướng quân đã rời khỏi 10 năm đơn giản dẫn đi được.



- Mau, đi xem.



Không để ý đến công việc trong tay, Dương Bác vội vàng sai người chuẩn bị ngựa.



- Bộ đường, cửa thành đã bị khóa rồi. - Thủ hạ nhỏ giọng nhắc nhở: - Phải cầm cái chìa khóa đi mới được.



Sau khi cửu môn của kinh thành khóa lại, trước khi đến hừng đông thì không ai mở cửa được. Chỉ có hai loại tình huống là ngoại lệ. Một là hoàng đế có đặc chỉ, hai chính là hắn Binh bộ thượng thư chưởng quản phòng ngự kinh thành tự mình cầm chìa khóa mở ra... Đương nhiên loại đặc quyền này không thể đơn giản sử dụng, trừ phi gặp phải quân tình khẩn cấp.



- Đi đi.



Dương Bác gật đầu, hắn cho rằng lần này coi như là quân tình cấp tốc rồi.



Ngay sau đó đoàn người vội vã cưỡi ngựa rời khỏi Binh bộ, bởi vì trên đường không có người, cho nên rất nhanh đến An Định môn. Dương Bác mới xuất ra lệnh bài, gọi thiên hộ trị thủ mở cửa thành, chợt nghe phía sau có người gọi mình:

- Ha ha, Bồ Châu công trùng hợp thế nhỉ? ông cũng muốn ra ngoài hả?



Vừa nghe giọng nói này sắc mặt Dương Bác càng khó coi, cũng may cảnh tối lửa tắt đèn, hắn lại ngồi trên lưng ngựa nên cũng không sợ bị đối phương thấy:

- Thì ra là Thẩm bộ đường, đã trễ thế này còn phải bôn ba nhỉ...



- Chẳng phải lúc này ngài cũng vậy sao.

Thẩm Mặc cưỡi ngựa từ trong bóng mờ đi ra, đi tới bên người Dương Bác:

- Lão tiền bối còn như vậy, mấy người thanh niên chúng tôi nào dám lười biếng chứ?



Hai người thân thiết chào hỏi, nhưng trong lời nói lại có đối chọi gay gắt. Dương Bác nói:

- Xem ra, Thẩm đại nhân là muốn ra khỏi thành rồi?



- Đúng vậy. - Thẩm Mặc cười gật đầu nói.



- Không bảo mở cửa được chứ gì? - Dương Bác cười nói: - Nếu như ta không đến, chẳng phải là Thẩm đại nhân phải chờ đến sáng rồi sao?



- Thật ra tại hạ cũng chỉ tới sớm hơn lão đại nhân chốc lát thôi mà.

Thẩm Mặc cười tủm tỉm nói:

- Biết ngài sẽ tới đưa chìa khóa, đâu thể không biết xấu hổ để ngài chờ được chứ?



- Ha ha. . .

Dương Bác thầm nghĩ, được, ta thành người tới đưa chìa khóa rồi. Hắn chưa thấy qua kẻ vô sỉ như thế, liền lên tiếng cười nói:

- Chính sự của Thẩm đại nhân sao có thể làm lỡ được, mau mở cửa nhanh.



Tiếng dây thừng vang lên kẽo kẹt, cửa thành nặng nề từ từ mở ra, hai người cũng cưỡi ngựa ra ngoài, lại cũng không cấp thiết như cứu hỏa, trái lại thả chậm móng ngựa.



Gió Bắc lạnh thấu xương, ánh trăng như sương, móng ngựa phá vở vẻ an tĩnh ngoài thành, bọn thị vệ đều đi rất xa, tự giác để lại không gian cho nhị vị đại nhân.



- Trẻ tuổi tốt thật đấy...

Dương Bác đột nhiên cười rộ lên:

- Thấy Thẩm đại nhân, lão phu lại nghĩ tới bản thân mình, tình cảnh năm đó hộ tống các lão tuần biên cảnh. . . Ta lúc đó cũng độ tuổi giống như Thẩm đại nhân, phong nhã hào hoa.



Tuần biên ở đây là thị sát biên giới, chính là Binh bộ thượng thư, hoặc là Đại học sĩ chủ quản quân sự đại biểu thiên tử thị sát biên giới, an ủi quan binh, lý giải biên phòng. Biên cảnh phần lớn tại vùng khỉ ho cò gáy, dưới điều kiện lúc đó thì đây là một chuyện khổ sai, hơn nữa còn có thể gặp nguy hiểm.
Vương Chi Cáo biết đại quân lập tức muốn xuất phát, nào dám giữ lại, đích thân đưa Thẩm Mặc ra khỏi trướng trung quân.





Hai người tới giáo trường, ở đó Mã Phương đã chỉnh quân hoàn tất, mặc dù nhiều lần sàng lọc nhưng vẫn có 7000 dũng sĩ nguyện ý theo, có thể thấy được lực hiệu triệu của Mã vương gia quả thật không thường chút nào, ngay cả lão Dương Bác cũng kéo không nổi.



Vương Chi Cáo có chút đau lòng, trước kia hắn cảm thấy có ba bốn nghìn người theo đã là tốt lắm rồi, không nghĩ tới nhoằng một cái hầu như đã kéo sạch tinh nhuệ trong doanh trại của hắn rồi. Chỉ là trước đó đã mạnh miệng nói, giờ đâu thể đổi ý? Chỉ có thể yên lặng tiếp nhận phần nội thương này.



Mã Phương mời đốc soái chỉ thị, Thẩm Mặc nói có Mã vương gia ông ở đây rồi, ta không cần lo lắng về sĩ khí, cho các ngươi thời gian một canh giờ để chuẩn bị hành trang, giờ mẹo đến trước An Định môn đợi mệnh.



Mã Phương lĩnh mệnh mà đi, bảo bộ hạ nắm chặt thời gian chuẩn bị ngựa, vũ khí, lương thảo. Hắn đã là lão tướng, những thứ này tự nhiên khỏi cần quan tâm.



Rời khỏi quân doanh Tuyên Đại, Thẩm Mặc trầm giọng hỏi:

- Hắn ở đâu?



- Thôn Sông Mã ngoài 30 dặm. - Hồ Dũng hồi báo: - Trấn phủ ti xuất động toàn bộ nhân thủ tìm kiếm, đã tìm khắp những nơi mà hắn có thể đi, cuối cùng tìm được hắn ở cái xó đó. . .Có người nói đó là nhà tứ cữu lão gia tam phòng di thái của hắn, cũng không biết hắn đến đó làm gì.



- Quỷ biết. - Thẩm Mặc kẹp chặt bụng ngựa nói: - Đi trước dẫn đường đi.



- Giá.



Đoàn người giục ngựa lao đi, quan đạo bằng phẳng rộng rãi nên cũng đi nhanh hơn ban ngày một chút.



Khi trời tảng sáng đến thôn Sông Mã, Cẩm Y Vệ đã chờ sẵn ở đó, Thẩm Mặc thấy Lục Luân và Chu Thập Tam, đúng vậy, chính là nhị công tử của Lục Bỉnh, đệ đệ Lục Luân của Lục Cương.



Hai người lên nghênh đón, cung kính hành lễ.



Thẩm Mặc đỡ lấy họ:

- Lại khiến hai người vất vả cả đêm rồi.



- Phải thế mà.

Lục Luân vẻ mặt cảm kích nói:

- Nếu không phải sư thúc thần cơ diệu toán, lần này Lục gia khẳng định cũng bị...



Thẩm Mặc khoát tay ngăn không cho hắn nói hết, trầm giọng nói:

- Sau này những chuyện như thế cứ chết trong bụng đi, truyền ra ngoài mọi người xong đời hết đấy.



Lục Luân nuốt nước bọt, nhỏ giọng nói:

- Cái này còn là người nữa sao?



- Lẩm bẩm cũng không được.

Thẩm Mặc trừng mắt với hắn, lại nói với Chu Thập Tam:

- Thập Tam ca, các ca ca mỗi người đều trời Nam biển Bắc cả rồi, ngươi phải chỉ điểm cho hắn nhiều hơn, để tránh cái miệng gây ra họa, thế thì sao chúng ta ăn nói với lão ca ca được?



Rồi lại trừng mắt với Lục Luân:

- Học ca ngươi nhiều chút đi, mấy năm nay hắn tiến bộ hơn ngươi nhiều rồi đấy.



- Đại nhân bớt giận, gần đây nhị gia xuân phong đắc ý, ngài lại là người thân nhất trên đời của hắn, khó tránh khỏi có chút sơ suất.

Chu Thập Tam vội vã cười bồi:

- Đúng không, nhị gia?



- Đúng lắm, đúng lắm. - Lục Luân gật đầu như gà mổ thóc: - Sau này ta sẽ chú ý hơn.



- Ừm.



Thẩm Mặc gật đầu, tiếp tục dạy bảo:

- Đừng tưởng rằng lên làm Chỉ huy sứ thì rất giỏi, lần này chơi cả thân cữu cữu của hoàng thượng, ngươi nói họ có thể từ bỏ ý đồ được không? Còn không biết khép nép một chút.



Vừa nghe thế Lục Luân rốt cuộc nghiêm chỉnh hẳn lên, yên lặng gật đầu, biểu thị nghe lọt tai.



Đúng vậy, hiện tại Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ không còn là Chu Đại nữa, cũng không phải Lục Cương, mà là Lục Luân. Sau một loạt các cuộc so đấu, việc này đã có thể đạt được hiệu quả tốt nhất rồi... Mọi người đều biết, nhân tuyển đầu lĩnh của Cẩm Y Vệ phải trung tâm tin cậy, cho nên hoàng đế thường sẽ lựa chọn cận thần mà mình tín nhiệm nhất đảm đương. Dù cho loại người chỉ tay năm ngón như Long Khánh cũng không thể ngoại lệ, sau khi đăng cơ tất nhiên sẽ đổi lại ban trước kia một lần, và an bài bằng nhân thủ tin cậy của mình.



Điều này đối với Lục Cương và Thập tam thái bảo thì không khác gì tai vạ đến nơi, là các đầu lĩnh đặc vụ biết được nhiều bí mật, một khi rời khỏi bản chức, đợi họ không phải là lui về tuyến hai, mà là tai ương ngập đầu.



Cũng may Thẩm Mặc đã sớm phòng ngừa chu đáo, Lục Bỉnh tổng cộng có hai nhi tử, Lục Cương là trưởng tử kế tục tước vị của cha, Lục Luân tuy là con thứ, nhưng địa vị của lão tử rất cao, lại cũng có ấm chức chỉ huy thiêm sự của Cẩm Y Vệ, lẽ ra cũng có thể tiến vào trấn phủ ti, nhưng Thẩm Mặc lại muốn an bài hắn vào Dụ Vương phủ để làm thị vệ. . . Lúc đó trận chiến giữa Cảnh Vương và Dụ Vương còn chưa phân thắng bại, Dụ Vương phủ vẫn là một nha môn vắng như chùa bà đanh, nào có béo bở như làm tại trấn phủ ti, còn có một đám thúc thúc chiếu ứng đến nơi đến chốn?



Hơn nữa Dụ Vương rất ghét đặc vụ, đối với Lục Bỉnh càng căm thù đến tận xương tuỷ. . . Bởi vì trong một đoạn thời gian rất dài, Lục Bỉnh phụng mệnh giám thị nhị vương, trong nhà của họ cài vào rất nhiều tai mắt, tùy thời đem nhất cử nhất động của họ báo cáo cho hoàng đế. . . Chỉ cần họ có chút cử chỉ không an phận thì tất sẽ bị hoàng đế lên án mạnh mẽ, thậm chí nghiêm phạt, làm hại hai huynh đệ câm như hến, ngay cả vương phi của mình cũng không tin. Chịu loại dằn vặt không phải người này, đương nhiên sẽ ghi hận lên kẻ đầu sỏ là Lục Bỉnh.



Thấy Thẩm Mặc muốn đưa mình đến Dụ Vương phủ, Lục Luân khóc lóc quỳ trên mặt đất, ôm lấy chân của y nói:

- Thúc giết ta ta cũng không đi.



- Đứng dậy.

Thẩm Mặc xuất ra uy nghiêm của thúc thúc, trầm giọng nói:

- Ngươi tưởng cha mình còn sống trên đời hả? Ai còn nhìn ngươi lăn lộn khóc lóc?



Lục Luân ngây người ra, không ngờ Thẩm Mặc lại nói ra lời tuyệt tình thế này, nếu không phải trước khi phụ thân qua đời đã bảo họ phát thệ phải đối đãi với Thẩm Mặc như đối đãi với phụ thân thì hắn đã sớm trở mặt rồi. Mặc dù cố nén cơn giận nhưng trên mặt vẫn cho thấy không hài lòng:

- Bảo điệt nhi đến Dụ Vương phủ làm người hầu còn không phải đẩy điệt nhi đến tử lộ sao? Thúc biết là Dụ Vương hận cha ta mà.



Thẩm Mặc lạnh lùng nói:

- Ngươi cũng biết Dụ Vương hận cha ngươi, nhìn khí số của Đại Minh, hoàng vị sớm muộn là của Dụ Vương, chờ lúc hắn kế thừa đại thống, chính là ngày Lục gia ngươi cửa nát nhà tan.



- Vậy, vậy làm thế nào? - Lục Luân mới vẻ mặt lo lắng nói.



- Làm sao à? Trí chi tử địa nhi hậu sinh. Cha ngươi đắc tội Dụ Vương, nhưng đây là phụng mệnh hành sự, đổi là ai cũng phải làm như vậy. Nhưng sau đó cha ngươi càng âm thầm bảo vệ Dụ Vương không biết bao nhiêu lần, điều này không phải ai cũng làm được. Dụ Vương không biết, cho nên hận cha ngươi. Dụ Vương rất nặng tình. Thừa dịp cha ngươi qua đời, ta đã nói chuyện cha ngươi đã làm cho hắn. Hắn đã biết mình đã hiểu lầm cha ngươi, còn hỏi ta có thể làm chút gì cho cha ngươi. Ta mới đẩy ngươi ra, nói cha ngươi hy vọng có thể cho ngươi hầu hạ Dụ Vương cả đời, để chuộc lại lỗi lầm năm đó.



- Dụ Vương kỳ thật không quá nguyện ý, nhưng ngại mặt mũi của ta nên vẫn đáp ứng.



Thẩm Mặc nhìn sắc mặt Lục Luân như có chút suy nghĩ:

- Ngươi nhớ kỹ, đi phải khúm núm mà làm việc, trung tâm như một, chỉ nghe không nói, chân chính làm cho Dụ Vương và người trong phủ hắn đối đãi ngươi lại từ đầu... Đừng thấy ca ca ngươi đã kế thừa quan chức của cha ngươi, nhưng đợi đến cái ngày Dụ Vương nhập chủ đại nội vẫn còn phải nhờ ngươi bảo vệ Lục gia, và ban thuộc hạ cũ của cha ngươi.



Lục Luân là một đứa trẻ thông minh, hắn đã nghe hiểu lời nói của sư thúc, nhưng hắn vẫn còn lo lắng nói:

- Ta là một người từ bên ngoài đến, lại không được ai thích, sao có thể thành tâm phúc của vương gia được chứ?



- Đừng quên ngươi là đệ đệ của ai...

Thẩm Mặc thản nhiên nói:

- Dụ Vương quý phủ không có thế lực của mình, chẳng khác nào như người điếc và người mù, vừa gặp phải sự tình liền lúng túng, cho nên ta mới phái ngươi qua đó.



- Ý của thúc là bảo ta đi làm tai mắt cho Dụ Vương? - Lục Luân trừng lớn mắt nói.



- Ừm.

Thẩm Mặc gật đầu nói:

- Dụ Vương là một người nhẹ dạ, nhưng lại rất hiểu biết. Chỉ cần ngươi trung tâm với hắn, hắn tất nhiên sẽ coi ngươi là tâm phúc.



- Trung tâm? - Lục Luân nói: - Đến mức độ nào?



- Hắn là ông trời của ngươi. - Thẩm Mặc thản nhiên nói: - Thời khắc mấu chốt, ta, ca ca ngươi, còn có các thúc thúc bá bá của ngươi đều có thể bán đứng.



- Không được, không được. . .

Lục Luân liên tục xua tay nói.



- Bằng không thì sao hắn có thể yên tâm giao Cẩm Y Vệ vào tay ngươi được?



Ánh mắt Thẩm Mặc sâu thẳm, thanh âm trầm thấp nói.