Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 785 : Nội các (4)

Ngày đăng: 17:51 30/04/20


Long Khánh cũng không lạ gì, thời còn là Dụ vương, Thẩm Mặc đã kể cho hắn nghe địa lý thế giới cùng mậu dịch trên biển, liền choàng tỉnh:

- Đúng rồi, dân gian có thể buôn bán với phương tây, hoàng gia cũng có thể. Đám Đằng Tường nói, hiện nay nhiều tiền nhất là người Phật Lãng Cơ, còn đề nghị kiến tạo đội thuyền hoàng gia.



- Hoàng thượng anh minh.

Thẩm Mặc vỗ mông một cái, Long Khánh đế sướng rơn người, nhưng y lại nói:

- Thuyền viễn dương mỗi cái tốn hơn vạn lượng bạc, lập một đội thuyền sẽ tốn kém kinh người, khoản này nội khố không bỏ ra được, mà ngoại đình cũng không chịu chi.



Long Khánh lại rơi vào trầm tư.



- Huống hồ hàng hải viễn dương vượt qua sóng gió hiểm ác, mười chiếc thuyền chỉ có tám chiếc tới được đích, rồi trong đó lại còn một phần ba hàng hóa bị hỏng không tiêu thụ được.

Vì đánh tan ý niệm của Long Khánh, Thẩm Mặc dọa dẫm:

- Cho nên nguy hiểm quá lớn, làm không khéo là mất cả vốn lẫn lãi, hoàng thất muốn kiếm tiền thì phải kiếm thứ ổn định nhất, sao có thể kiếm trên đầu dao mũi kiếm.

Rồi cười thần bí:

- Ký thực trong cung không cần trực tiếp tham dự, chỉ cần lấy danh nghĩa, là tiền vào như nước, lại không có nguy hiểm gì.



Thẩm Mặc nói thể Long Khánh hoàn toàn bỏ đi ý định lập đội thuyền của mình, lại bị hi vọng le lói như có bàn tay nhỏ gãi trong người, sốt ruột nói:

- Sư phụ đừng làm trẫm hồi hộp nữa, mau nói ra đi.



- Hoàng thượng, thần hiến cho người tấm "vạn quốc đồ" có còn không?

Vạn quốc đồ là tấm bản đồ thế giới do Sa Vật Lược vẽ, tổng cộng có hai bản, một bản Thẩm Mặc giữ lại dạy con, một bản tặng cho hoàng đế.



- Còn, trẫm hay lấy ra chơi, thế giới đúng là kỳ diệu.

Long Khánh hỏi:

- Trẫm tìm cho sư phụ nhé?



- Nếu hoàng thượng thường xem thì không cần nữa, hiện giờ chúng ta buôn bán với phương tây thông qua hai con đường, một qua Mã Lục Giáp buôn bán với người Phật Lãng Cơ, hai qua Lữ Tống, Nam Dương buôn bán với người Tây Ban Nha.



Kỳ thực còn đường thứ ba là buôn bán với người Nhật Bản, nhưng bị triều đình cấm nên Thẩm Mặc không nói.


- Mau mau đứng lên đi.

Long Khánh kéo Thẩm Mặc lên:

- Sư phụ chẳng mấy khi mới cầu trẫm một việc, trẫm thế nào cũng đồng ý, huống hồ bọn họ chiêu an theo thánh chỉ của tiên đế, trẫm bảo vệ là rất nên, chẳng ai nói được gì.



- Hoàng thượng nhân từ.

Thẩm Mặc cố mãi chẳng nặn ra được nước mắt, nhưng lòng thực sự cảm động, dù Gia Tĩnh đối đãi với y không tệ, nhưng còn xa mới chân thành nhiệt tình như với Long Khánh.



Long Khánh nháy mắt:

- Sư phụ cũng nên nói cho trẫm biết tiền đồ của nghề này chứ? Chỉ mỗi cái danh phận, e trẫm chẳng kiếm được bao nhiêu.



- Ha ha, hoàng thượng coi thường hai chữ "hoàng gia" rồi.

Thẩm Mặc cười:

- Tương của Lục Tất Cư, châu báu của Đại Bảo Đường, vì sao nổi danh thiên hạ. Trên đời này còn có tấm chiêu bài nào lấp lánh hơn hoàng gia không? Huống hồ không chỉ có chiêu bài đẹp, còn có lợi lớn là cự thương, thuế quan, thủy sư, không ai dám bắt nạt họ, e rằng hải tặc nghe danh cũng phải bỏ chạy, hiển nhiên là tiền vào như nước.



Long Khánh hơn hở nói:

- Rốt cuộc kiếm được bao nhiêu tiền?



- Bao nhiêu thì thần khó nói được, nhưng danh nghĩa hoàng gia không phải là miễn phí, mỗi năm phải cấp một khoản tiền cố định cho cung đình, sau đó là chia hoa hồng.



- Rốt cuộc là bao nhiêu?

Long Khánh sốt ruột lắm ròi.



- Vi thần đoán chừng, từ năm sau trở đi, chắc là kiếm được ổn định tầm 150 tới 200 vạn lượng.



Long Khánh choáng váng, hắn thực sự không ngờ cái danh nghĩa của mình đáng tiền đến thế. Hôm trước hắn vừa hỏi chi tiêu mỗi trong cung, chừng 150 vạn, thế chẳng phải là xong hết cả rồi?