Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 787 : Sứ giả tới (4)

Ngày đăng: 17:51 30/04/20


Thẩm Mặc xuống kiệu, thấy Dương Bác đứng ở phía tây hành lễ, vội đáp lễ nói:

- Bác lão, sao có thể như thế?



- Không làm thế, người ta chê cười lão phu vô lễ sao?

Hai người chỉ hàn huyên như thế rồi vào phòng.



Trà nước xong, Thẩm Mặc nhìn quanh:

- Bác lão, nghe nói nơi này mỗi ngày người như trẩy hội, sao hôm nay lại vắng vẻ vậy?



- Chẳng phải vì đại nhân tới, lão phu đuổi hết bọn họ tới tiền viện, nếu không nơi này đã chẳng khác gì cái chợ.

Dương Bác lắc đầu cười khổ:

- Nắm xương già này sắp bị chúng đè nát rồi.



- Thế cứ đóng cửa từ khách cho xong.

Thẩm Mặc hiến kế.



- Lão phu cũng muốn thế, nhưng có kẻ bản lĩnh len được qua khe cửa.

Dương Bác ngầm chọc một câu, cũng không dám thái quá, nói tiếp:

- Sắp cuối năm rồi, chớp mắt năm sau là kinh sát, đám kinh quan như có lửa đốt đít vậy.



- Năm này chẳng dễ sống.

Thẩm Mặc trầm tư.



- Vì loạn mới cầu trị mà.



Dương Bác cảnh giác :" Lão phu không thể mất chủ động, nếu không bị tên tiểu tử này lừa bán mất." Liền chuyển đề tài:

- Hiền đệ ở nội các trăm công ngàn việc, sao rảnh rỗi tới cái miếu nhỏ này?



- À, tới xin lỗi Bác lão.

Thẩm Mặc đứng dậy vái thật sâu:

- Vì tại hạ hành sự ấu trĩ, làm Bác lão chịu ủy khuất, thật hết sức xin lỗi.



- Đâu có, đâu có.

Dương Bác vội đỡ lấy, trong lòng thầm rống lên :" Lại thế, lại thế rồi, đổi trò mới được không hả?" Quyết định bất kể y nói gì cũng không chấp nhận, tránh lại mắc lừa:

- Chuyện đã qua cứ cho nó qua, lão phu để trong lòng đâu.


- Tại hạ có thể đồng ý với ngài một điều kiện.

Thẩm Mặc trầm giọng nói:

- Chỉ cần không phạm vào vương pháp, cái gì ta cũng đồng ý.



Đây bằng vào chi phiếu trắng, Dương Bác động lòng:

- Lão phu muốn ba điều kiện.



- Tối đa là hai.

Thẩm Mặc lắc đầu:

- Ba cái sẽ làm ta không còn gì, chuyện được không bằng mất không cần làm.



- Được.

Không ngoài dự liệu, Dương Bác chấp nhận y dùng hai điều kiện trao đổi.



- Mời nói.

Thẩm Mặc bầy ra vẻ vươn cổ ra chờ chém.



- Ha ha ha.

Dương Bác vuốt râu, nheo mắt nhìn Thẩm Mặc:

- Tư vị không dễ chịu hả?



Thẩm Mặc cầm chén trà lên, thổi cho nguội, nhập một ngụm:

- Thanh đạm quá, không ngờ là Long Tỉnh, còn tưởng Bác lão thích Thiết Quan Ân chứ?



- Tuổi trẻ thì thích, già rồi mới biết thanh đạm dư vị mới lâu.

Dương Bác cười khổ, biết gây sự bằng ngôn ngữ là không ăn thua:

- Con người Thẩm đại nhân thật vô vị, như ông lão 60 vậy, chẳng có chút nóng nảy của người trẻ.



Thẩm Mặc cười:

- Suốt ngày tiếp xúc với các vị lão tiền bối, chẳng thế sao được?



- Cũng phải.

Dương Bác gật đầu:

- Điều kiện đầu tiên của ta là Hối Liên phải cứu Nhật Thăng Long.

Tất nhiên ông ta sẽ đề ra điều kiện này, nhìn khắp Đại Minh chỉ có hộ bộ và Hối Liên có thể giúp Nhật Thăng Long vượt qua nguy cơ này.