Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 787 : Sứ giả tới (3)

Ngày đăng: 17:51 30/04/20


Sa Vật Lượt cung kính đáp.

- Vi thần nguyện ra sức vì hoàng thượng.



- Còn cái đồng hồ báo giờ tiên sinh tặng ta cũng rất thích, nhưng trong cung không ai biết dùng, phải nhờ tiên sinh tới chỉ dẫn một phen.



Với yêu cầu của hoàng đế, Sa Vật Lược đương nhiên là đồng ý cả.



Trong ba ngày tiếp theo, Sa Vật Lược chẳng ngại ngày đêm giải thích nguyên lý và cách sử dụng đồng hồ cho thái giám nghe. Đám Phùng Bảo khổ công học tập, đề phòng sai sót, còn viết lại lời Sa Vật Lược không thiếu một chữ.



Long Khánh cho Sa Vật Lược thân phận "nhạc sư cung đình" cho phép ra vào cung dạy tiểu thái giám học tập nhạc khí tây dương, sau đó do bọn họ truyền lại cho Lý phi.



Sa Vật Lược thông qua năng lực giao tiếp cực giỏi, chỉ dạy đám thái giám ba ngày đã rất thân thuộc. Qua chuyện trò, ông ta biết kỳ thực quý phi của hoàng đế muốn học nhạc khí, liền lấy làm lạ hỏi:

- Vì sao không trực tiếp tới học mà còn nhờ các vị truyền thụ, như thế hiệu quả kém đi nhiều.



Đám thái giám cười ha hả:

- Ngài muốn trực tiếp dạy nương nương cũng được, chỉ cần giống chúng tôi, làm một đao ở phía dưới là xong.



Sa Vật Lược mặt dù khổ tu không gần nữ sắc, nhưng không đại biểu ông ta có thể vứt bỏ của quý, thấy đám thái giám nhìn mình với ánh mắt bất thường, liền cảm thấy sống lưng lạnh toát, vội che phía dưới:

- Không, không không ...





Sa Vật Lược qua nhiều năm quan sát, phát hiện quy củ vận hành ở Đại Minh, muốn được truyền bá phúc âm, phải có chí tôn hoàng đế ủng hộ, cho nên mới ra sức lấy lòng người trong cung.


Tổng hợp ba lý do trên, Thẩm Mặc tin, nếu không có thâm thù đại hận, thì dù Phì Lực đệ nhị cuồng nhân chiến tranh, cũng không viễn chinh mỏi mệt tới phương đông xa xôi.



Cho nên kẻ địch tranh đoạt Lữ Tống chỉ có thể từ Mặc Tây Ca và Nam Mỹ tới, sức uy hiếp nhỏ hơn nhiều, chỉ cần kế hoạch thỏa đáng, có thể nhân cơ hội này đứng vững tại Lữ Tống.



Thẩm Mặc đập bàn nói:

- Trời cho không lấy, ắt sẽ bị phạt.



Quyết định xong, Thẩm Mặc bảo Hồ Dũng:

- Chuẩn bị kiệu, ta muốn tới lại bộ.



Nghe tin Thẩm Mặc tới chơi, Dương Bác cau mày nói với người bên cạnh:

- Mèo mò vào nhà ban đêm, chẳng phải chuyện tốt, e rằng tên tiểu tử này muốn tính kế ta.

Dương Bác tự cho mình tinh minh, nhưng lần nào cũng bị Thẩm Mặc quay cho chóng mặt, cuối cùng bị bán còn giúp y đếm tiền.



Xa đâu chưa nói, lần binh biến Tuyên Đại gần đây, ông ta ra thành đàn áp, gặp Thẩm Mặc ở cổng thành, cả đường đi y nhũn nhặn nói lời ngon ngọt.

Kết quả bản thân bị mê hoặc, tưởng Thẩm Chó Đen thành thanh niên lỡ bước, tưởng y có thể lãng tử quay đầu.



Chính vì tin lời Thẩm Mặc, ông ta mới không xử phạt Mã Phương, còn phái hắn theo Thẩm Mặc xuất chinh. Đáng lẽ mình đủ lấy đức báo oán rồi chứ? Ai ngờ tên tiểu tử đó chỉ cảm kích bề ngoài, trộm binh phù của mình, điều Thần cơ doanh của Thích Kế Quang đi.



Tới mức đó rồi Dương Bác vẫn ảo tưởng về lời hứa của Thẩm Mặc, tới khi tin thắng trận truyền về, ông ta mới tỉnh mộng, đáng hận cả đời anh minh bị tên tiểu tử đó làm cho chảy ra sống ra biển hết.



Nghĩ tới đó Dương Bác tức phát điên, nhưng đối phương nay đã khác rồi, đã thành đại học sĩ. Dù ông ta chẳng để các lão vào trong mắt, nhưng "thà bắt nạt người già, chớ khinh khi thiếu niên", Dương Bác không muốn gây họa cho con cháu, nên dù lòng trăm lần chẳng muốn vẫn phải mặc quan phục tới sân nghênh đón.