Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 788 : Năm mới (2)

Ngày đăng: 17:51 30/04/20


A Cát và Thập Phần trở nên hưng phấn, như con ngựa hoang thoát cương, lao vào dòng người, đám Hồ Dũng vội đuổi theo, chỉ sợ lạc mất thiếu gia.



Hai thằng thổ phỉ chớp mắt đã chẳng thấy đâu, Thẩm Mặc chỉ biết gãi đầu, nhìn Bình Thường nép sát bên cạnh, nói:

- May còn có đứa ngoan.

Bình Thường liền cười ngượng ngùng.



Hai cha con nắm tay nhau đi dạo chợ sách, đầu tiên là tới lán sách, rồi tới lán tranh, đợi đi xem hết thì đã tới trưa, hai cha con tay vẫn trống không, chẳng phải Thẩm Mặc keo kiệt, mà thằng bé Bình Thường này quá hiểu chuyện, chẳng đòi cái gì, chỉ mở to mắt nhìn, làm cha nó đến là xấu hổ.



Đi ra ngoài, liền thấy một sạp bán diều kề sát miếu, trên tường treo đầy con diều màu sắc sặc sỡ, Thẩm Mặc nói:

- Mua cho Tiểu Bình Thường cánh diều nhé.



Bình Thường nói không cần, Thẩm Mặc nhất định muốn mua cho nó, Bình Thường nghĩ một lúc rồi nói:

- Vậy phải mua cho các ca ca.



- Cha đang hỏi sao con không cần, thì ra là lo chuyện này.

Thẩm Mặc vỗ đầu nhi tử:

- Tí tuổi đầu mà tâm sự trùng trùng rồi. Được, mua cho bọn chúng, chẳng biết bọn chúng có nghĩ tới mua cho con không.



- Mua thêm hai cái nữa.

Bình Thường lại nói:

- Thái tử chưa bao giờ thấy diều, còn cả Bảo Nhi nữa.



- Ha ha ha, suy nghĩ rất toàn diện, giống cha đó.

Thẩm Mặc cười gật đầu, mua năm cánh diều ném cho hộ vệ đằng sau, qua hàng diều là chỗ bán đồ ăn vặt, nhìn món ăn thơm ngon hấp dẫn, hai cha con đều thấy đói, liền tìm nơi giải quyết bữa trưa.



Hai cha con vào một quán ăn bên đường, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người, dường như chẳng hề giống mùa đông. Thẩm Mặc vừa ăn vừa ngắm đám đông huyên náo, cảm thấy thư thái vô cùng.



Đột nhiên y nhìn thấy một bóng người quen thuộc, không khỏi ngẩn ra, thầm nghĩ :" Không ngờ gặp Cao rậm râu ở đây."



Cao Củng thấy Thẩm Mặc cũng hơi bất ngờ, nhưng rất cao hứng, xua tay bảo y không cần đứng dậy, chen vào quán ngồi cùng, nói:

- Thẩm tướng công dẫn con đi chơi à, đây là lão Tam phải không? Tên là gì thế?



- Chính là ấu tử Vĩnh Khanh.


Hai người không vội tìm hiểu, mà trước tiên vừa dạo vừa ngắn nhìn, thưởng thức hoa tươi, đồng thời cũng tìm kiếm đối tượng bất chuyện. Phỏng vấn là phải chọn đúng đối tượng, chứ gặp phải người hỏi mười trả lời một thì có thể làm ngươi tức chết.



Cuối cùng hai người chọn một quán ở góc, chủ quán là một hán tử có vẻ rất thích nói chuyện, liền dừng ở quán hắn tán gẫu.



Buổi chiều người đi chợ ít, người mua cũng ít, cho nên hán tử kia thấy có khách, lập tức niềm nở chào mời:

- Hai vị đại gia thật có nhãn quang, mẫu đơn của Triệu Gia Thôn tôi là số một! Hai vị vừa nhìn đã biết chẳng phú thì quý, mang vài bồn về, đảm bảo quanh năm phú quý đầy nhà.

Quả nhiên là người dẻo miệng.



- Bán hoa cũng có chiêu bài sao?

Cao Củng cười hỏi.



- Đương nhiên rồi, mỗi thôn có sở trường riêng, Triệu gia thôn cũng tôi chuyên mẫu đơn.

Hán tử đó chỉ sang quán bên trái:

- Phiền gia thôn bọn họ chuyên Hoàng Nguyệt Quý, Phan gia thôn trồng ngọc lan, thời tiết này trừ bên Quảng Châu thì độc nhất bọn họ là có ngọc lan, khi hoa nở, mỗi cân phải ba lượng.



- Đắt vậy à?

Cao Củng hít một hơi khí lạnh.



- Vậy mà còn bị đặt hệt rồi đấy, ngài tới muộn một bước chả còn mà mua.



Thẩm Mặc hỏi:

- Vậy sao không ở nhà ăn tết, sao sớm ra bày hàng thế.



- Kiếm gì mà kiếm.

Hán tử họ Phan chua chát:

- Còn bù lỗ nữa ...

Cao Củng đợi hắn nói tiếp nhưng hắn lại lại thôi, người bên cạnh cũng không tiện nói ra nói vào chuyện nhà người ta, đều thôi.



Thẩm Mặc đột nhiên lên tiếng:

- Để ta xem hoa các ngươi bán thế nào.