Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 788 : Năm mới (3)

Ngày đăng: 17:51 30/04/20


Ba chủ quán tức thì lên tinh thần, tranh nhau mới y tới xem, Thẩm Mặc nhìn từng gánh Bích Đào, Tịch Mai, Hải Đường, Thạch Lựu ... Lá xanh hoa thắm, hương thơm thấm tận tim gan, làm lòng người khoan khoái. Thẩm Mặc cũng là người thích hoa nên gật gù:

- Không tệ, không tệ, bọn ta mua hết.



Chỗ hoa này có đắt có rẻ nhưng công lại phải tới hơn một trăm lượng.



Thẩm Mặc nói xong thấy mắt ba người khác lạ, cười khan:

- Sao thế đắt lắm à?



Ba người thương lượng một hồi, do người họ Triệu đi ra nói nhỏ:

- Bớt cho ngài một chút, 90 lượng là được.



- Hả, ta tưởng tám mười lượng thôi.

Thẩm Mặc giật mình.



Cao Củng phì cười, hiếm khi thấy được vẻ mất bình tĩnh của y, nhưng ông ta biết Thẩm Mặc là đại tài chủ, cho nên không nói gì.



Thẩm Mặc cười khổ, đúng là tính kế không khéo rơi vào cảnh khốn cùng, nhưng y là người thích thể diện, đã nói sao có thể nuốt lời được, liền vung tay lên bảo:

- Không vấn đề gì, nói mua là mua.

Ba người kia vừa định reo hò thì y nói tiếp:

- Nhưng ta có điều kiện.



- Ngài cứ nói.

Ba người đã biết không dễ dàng như thế rồi.



- Các ngươi tiếp chuyện vị viên ngoại này.

Thẩm Mặc quay sang Cao Củng:

- Vị này có cái sở thích đặc biệt, là thích nghe ngóng, một ngày mà không nghe ngóng được chuyện gì, chậc chậc, ăn không ngon ngủ không yên, chẳng sống nổi tới hôm nay.



"Ồ" Ba người đồng loạt nhìn sang Cao Củng, thầm nghĩ :" Trên đời này đứng là bệnh gì cũng có."



Cao Củng biết Thẩm Mặc báo thù mình vừa xong cười y, chỉ biết thở dài, coi như ngầm thừa nhận.



Thẩm Mặc sai hộ vệ về nhà lấy tiền rồi chỉ trà quán bên cạnh:

- Chúng ta dọn hàng vào kia nói chuyện đi.



Không cần chịu lạnh bên ngoài, còn được uống trà, chuyện tốt như thế chẳng cần khuyên bảo, ba người thu dọn theo y vào quán trà.
Thị vị của y đã cách ly nơi này không lo lời bị truyền ra ngoài.



- Mai ta sẽ dâng thư, phải bỏ hết chỗ hoàng điếm này.

Cao Củng thở dốc:

- Còn cả đám thái giám giám thuế nữa.



Thẩm Mặc không tiếp lời, rót trà ngồi uống.



Cao Củng nổi giận một hồi, quát:

- Sao không khuyên ta?



- Chính ngài biết không hiện thực, còn cần hạ quan khuyên sao?

Thẩm Mặc cười khẽ.



Cao Củng thở dài, u ất nói:

- Đúng thế, đương kim cái gì cũng tốt, chỉ quá tin hoạn quan, dù lão phu nói cũng chẳng nghe, còn đắc tội vô ích với đám bị thiến đó.

Ông ta tuy lỗ mãng, nhưng cũng biết tiểu nhân khó phòng, đám thái giám hiện giờ không đắc tội nổi.



- Thời cơ chưa tới, ngồi vững chỗ rồi hãy làm việc này cũng không muộn.



- Phải.

Cao Củng nghĩ một lúc rồi lắc đầu:

- Mà không được, cho dù không diệt trừ được chúng cũng phải cảnh cáo một chút, không thể để đám thái giám này càn quấy như thế.



- Ở chuyện này, hoặc không làm, hoặc làm cho rốt ráo.

Thẩm Mặc nói nhỏ:

- Đánh rắn không chết sẽ bị nó cắn trả.



- Chúng ta đợi được, người dân không đợi được.

Cao Củng nghiêm mặt nói:

- Đợi thêm một năm là không biết bao nhiêu người nhà tan cửa nát, biết mà không làm là sỉ nhục.



Lời của Cao Củng tuy làm người ta khâm phục, nhưng Thẩm Mặc không tán đồng, y hiểu rõ rất nhiều tệ nạn xã hội, chỗ nào cần cải cách, chỗ nào cần diệt càng nắm rõ trong lòng.

Nhưng trước khi nắm chắc mười phần, y sẽ không đi khiêu chiến những tập đoàn lợi ích đó, ít nhất trước khi có thể chống đỡ được bọn chúng cắn trả, y tuyệt đối không làm càn.