Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 791 : Mùa xuân lạnh lẽo (Hết)
Ngày đăng: 17:51 30/04/20
- Hoảng cái gì.
Mã Toàn quát lớn trấn áp bọn chúng:
- Thời tiên đế, ti lễ giám trải qua bao nhiêu mưa gió, chẳng phải vẫn bình an sao, lần này cũng không ngoại lệ.
Đám thái giám an tĩnh lại, nghe lão tổ tông giảng gốc lập thân của thái giám:
- Biết vì sao các ngươi gặp họa không?
- Chúng con quá ngang ngược.
- Chúng con coi thường bách quan.
Mấy tên đáp.
- Sai hết.
Mã Toàn lạnh nhạt nói:
- Vì các ngươi quên gốc.
- Quên gốc là sao?
Mã Toàn lên mặt giáo huấn:
- Đừng thấy chúng ta ai nấy oai phong lẫm liệt như đại nhân vật, thực ra mẹ nó đều là chó ỷ thế người, hoàng thượng cho thì chúng ta lợi hại, hoàng thượng không thì chúng ta chẳng bằng chó ... Đám phế nhân chúng ta tất cả đều ở trên người hoàng thượng, hoàng thượng là gốc của chúng ta, đám nô tài chúng ta lúc nào cũng phải nghĩ tới hoàng thượng.
- Đương kim thiên lương nhận hậu, là chủ nhân tốt đám nô tài chúng ta chỉ có thể gặp không thể cầu. Nhưng bọn các ngươi khinh khi, tên nào tên nấy kiếm đầy nhà, mặc chủ nhân nghèo đói.
Mã Toàn nghiến răng nói:
- Rồng có vẩy ngược, kẻ đụng vào là chết, các ngươi phản chủ quên chủ, là chạm vào vẩy ngược của hoàng thượng.
- Lão tổ tống giáo huấn rất đúng.
Phùng Bảo mang một tia hi vọng:
- Có điều thế quên, tư điểm, chúng con đều không trực tiếp nhúng tay vào, hoàng thượng nhân từ, chắc sẽ không tránh tội.
Bọn chúng xin Mã Toàn giúp, chủ yếu là muốn giữ lại liền tài, nếu bỏ tiền ra, thà giết bọn chúng cho xong. Ai ngờ Mã Toàn nói:
- Các ngươi thần còn khó giữ, số tiền đó giữ sao được.
Thấy bọn chúng chưa cam tâm, Mã Toàn cười khẩy nhìn Đằng Tường:
- Nghe nói ngươi vừa mua một đại trạch viện ở thành đông.
- Vừa vừa mua ạ.
- Hơn một vạn lượng hử?
Mã Toàn mân mê cái nhẫn, khôi phục khí thế đại nội tổng quản.
- Vâng, vâng ạ.
Đằng Tường thầm nghĩ :" Sao biết rõ thế?"
- Lão tổ tông, lửa đã cháy ngang mày rồi, chúng ta nói chuyện chính đi.
Phùng Bảo chen ngang:
- Chuyện này về sau ngày rộng tháng dài hãy nói.
- Giờ biết gấp rồi hả?
Mã Toàn cười gằn:
- Chúng ta thong thả nói chuyện, vội gì.
Hầu hạ Gia Tĩnh có khác, Mã Toàn năm xưa nổi danh dốt nát, giờ toát ra phong phạm cao thủ rồi.
- Vậy lão tổ tông cứ nói.
Phủng Bảo ngậm miệng lại.
- Thuận tay vung ra là một vạn lượng bạc, các ngươi thì giàu rồi. Có biết hiện giờ hoàng thượng hứa mua trang sức cho các nương nương còn chưa thực hiện được không?
Mã Toàn đủng đỉnh nói.
- Cái này ...
Mấy tên biết mình sai ở đâu rồi, trán toát hết cả mồ hôi, chỉ có Đằng Tường không phục, còn muốn nói gì đó.
- Này cái rắm.
Mã Toàn vỗ bàn, nửa tức giận nửa ghen tị, quát:
- Trèo cao thì ngã đau, lớp trước tiến vào ti lễ giám đều hạ mình cẩn thận, đánh rắm cũng sợ lọt hơi thối ra ngoài. Các ngươi thì giỏi rồi, sợ cả thế giới biết các ngươi không có tiền à? Cho ngươi biết, nhưng chuyện này hoàng thượng biết cả, chỉ là không để trong lòng. Hôm nay Cao Củng cáo trạng, nợ mới nợ cũ sẽ tính một thể, các ngươi đừng mơ nhẹ nhàng qua ải.
Bị chửi mắng một hồi, đám Mạnh Xung mới biết mình phạm vào đại kỵ, run như cầy sấy, nói không ra lời.
Phùng Bảo im lặng lắng nghe, liên hệ với điều thấy được, hoàng thượng sau khi nghe cáo trạng, phản ứng đầu tiên không phải là thương bách tính, mà là tức giận vì bị lừa. Nghĩ : " Mã Toàn nói không sai, hoàng đế chung quy là hoàng đế, quan tâm nhất là bản thân." Thế là phục hoàn toàn:
- Lão tổ tông dạy đúng, chúng con khắc ghi trong lòng, sau này khẳng định sẽ thay đổi. Có điều làm sao qua được ải, mong lão tổ tông chỉ điểm bến mê.
Bốn tên còn lại gật như bổ củi.
*** Sớ trình bày những tệ nạn cũ.
Tấu sớ này là tuyên ngôn thảo trừ tệ nạn tài chính của Trương Cư Chính, lời nói thì chẳng có gì mới mẻ đáng bàn, nhưng khác biệt lớn nhất là người khác chỉ nói không làm, còn hắn nói là làm.
Tiếp ngay đó hắn lên dâng ( tẩu xin chỉnh lý ruộng đồng), đề xuất , yêu cầu các tỉnh kiểm kê thuế đất nợ dồn từ năm Gia Tĩnh 38 trở về trước, nếu không truy đủ sáu phần, tuần phủ và tuấn án ngự sử phải bị cù sát, quan phủ châu huyện phải bị điều phối.
Thế là ghê rồi, vì có bản lĩnh thiếu nợ, toàn là đại địa chủ, đại gia tộc, Trương Cư Chính đề xuất bức ép quan viên truy thu nợ thuế, là ép bọn họ động đao với đại hộ.
Sớ vừa dâng lên, lập tức khiến nội các tranh luận kịch liệt, ngay Lý Xuân Phương cung nói:
- Cái này không khỏi quá khinh suất.
- Trừ cách này ra còn có cách nào tăng thu nhập quốc khố?
Trương Cư Chính thái độ cứng rắn:
- Có thể dự kiến mấy năm tiếp theo triều đình sẽ liên tục dùng binh với Mông Cổ, dựa mỗi vào thị bạc ti là không đủ. Chẳng cần cải cách gì, chỉ cần thu tiền thuế đáng thu, quốc khố sung túc, năm nào dùng binh cũng được.
- Thúc ép quá gấp, chỉ sợ bách tính sẽ đào vong thành loạn.
Quách Phác cau mày.
- Các lão bị người ta lừa rồi, đó toàn là lời bịp bợm của đám gian nhân, không lừa được người sáng suốt.
Trương Cư Chính cao giọng nói:
- Xâm đoạt quyền lợi quốc gia, không phải tiểu dân mà là đám cường hào, cường quyền. Vì thế gian nhân mới đưa ra lời đồn bậy, mong ngài không nên bị chúng mê hoặc.
Trương Cư Chính quét mắt qua mọi người, cuối cùng dừng ở Từ Giai, chắp tay nói:
- Hoàng thượng tin nhiệm, giao hết quốc sự cho nội các, chúng ta phải nghĩ cho quốc gia, tuyệt không được vì tình riêng. Vì thiên hạ, không ngại phá gia lợi quốc.
Cao Củng tức thì vỗ bàn kêu hay, Thẩm Mặc cũng thầm gật đầu.
Không một ai có thể biện bác, vì trước mặt chân tướng, tất cả lời nói đều là vô giá trị.
Thế nhưng nó không có nghĩa là kiến nghị của Trương Cư Chính sẽ được tiếp nhân, vì chân tướng luôn bị cường quyền cưỡng hiếp. Hai tấu sớ dâng lên, chỉ được Từ Giai phê một câu "biết rồi", thế là hết.
Hết tháng Giêng, an bài nhân sự của nội các có biến động, vì quan viên phục hồi cơ bản đã tới đủ, Trương Cư Chính và Trần Dĩ Cẩn không kiêm nhiệm chuyện ở bộ nữa.
Hộ bộ thượng thư do Cát Thủ Lễ tiếp nhận, binh bộ thượng thư là Vương Quốc Quang, lại bộ tả thị lang là Chung Khanh, những người này phục hồi thông qua di chiếu nên không cần đình thôi.
Công tác nội các từ tập thể quản lý, chuyển thành phụ trách chuyên môn, Từ Giai vẫn nắm toàn cục, Cao Củng phân quản chuyện lại bộ, Quách Phách phân quản chuyện binh bộ, Lý Xuân Phương phân quản chuyện lễ bộ, Thẩm Mặc phân quản chuyện binh bộ, Trần Dĩ Cẩn phân quản chuyện công bộ, Trương Cư Chính phân quản chuyện hộ bộ.
Thủ phụ buông quyền với chỉnh thể nội các mà nói lại là một lần tăng cường quyền lực, sáu vị đại học sĩ chuyên môn phụ trách tương ứng một bộ, công tội đều phải tự mình gánh, chắc chắn làm các thần và các bộ liên hệ càng thêm chặt chẽ, tất nhiên tước bớt quyền lực các thượng thư...
Còn về phần bao nhiêu phải xem bản lĩnh mỗi người.
Loạt an bài nhân sự này đều xuất phát từ tay Từ Giai, nghĩ ký trong đó học vấn không ít.
Lễ bộ là phu xướng phụ tùy, Triệu Trinh Cát thì tư cách lão thành tính cách mạch mẽ, Lý Xuân Phương xưa nay không tranh chấp với người, tin rằng sau này chuyện lớn chuyện nhỏ do Triệu Trinh Cát xử lý.
Công bộ thì chó gà không yên, Lôi Lễ là chó săn của Từ Giai, Trần Dĩ Cẩn là đồng minh của Cao Củng, cả hai tính không ôn hòa, ở cùng một chỗ không cãi nhau mới lạ.
Hình bộ lại ngoài nghe trong chống, Quách Phác uy vọng cao, Hoàng Quang Thăng mưu mồ nhiều. Hình bộ thân phận đặc thù, có chỗ dựa luật pháp, có tính độc lập cao, ít phải xin chỉ thị nội các. Quách Phác muốn quản cũng không có chỗ xen vào, với bản lĩnh Hoàng Quang Thăng lừa gạt lão Quách không thành vấn đề.
Hộ bộ có tổ hợp tinh nhuệ, Cát Thủ Lễ là lão thần hơn tuổi Từ Giai, trước kia vốn là hộ bộ thượng thư, lão thành cẩn thận, kinh nghiệm phong phú. Trương Cư Chính lại có đại tài, chí tiến thủ mạnh mẽ.
Từ Giai ý thức được tài chính Đại Minh tới mức không xoay chuyển không được, cho nên điều đại tướng trong tay tới, làm điểm đột phá triều Long Khánh.
Lại bộ là sự kếp hợp của cứng và cứng, lão Cao và lão Dương đều tính cách cứng rắn, rốt cuộc ai nghe ai? Mới đều còn khách khí nể nang nhau, nhưng thời gian dài ắt có vết nứt, quan hệ thân mật đến đâu cũng tới lúc trở mặt.
Còn binh bộ thì khó chen tay vào, Vương Sùng Cố dù không lên được binh bộ thượng thư, nhưng tân nhiệm Vương Quốc Quang cũng là người Sơn Tây, thêm vào hữu thị lang Hoắc Ký cũng là người Sơn Tây, bao trọn binh bộ. Lữ Bố chẳng đánh nổi Tam Anh, Thẩm Mặc khó tránh khỏi số bị gạt bên lề.
Ghế thủ phụ ai chẳng thích, muốn ngồi vững phải có tuyệt chiêu của mình.
Mà Từ Giai không thể giống Nghiêm Tung, vứt bỏ thể diện đại thần đi lấy lòng hoàng đế, nên đành dùng biệt pháp khác củng cố vị trí của mình.
Nói không hề quá mấy năm qua, chủ yếu tinh lực của Từ Giai đều đặt cả vào an bài nhân sự, coi hai kinh mười ba tỉnh nha môn lục bộ thành bàn cờ, đem tất cả ý đồ của mình thể hiện việc an bài quan viên.
Cho nên Từ Giai có thể buông quyền ở chỗ khác chứ tuyệt đối không buông đại quyền nhân sự, dù là Trương Cư Chính cũng không thay đổi được.
Thực ra Trương Cư Chính tiến cử hảo hữu Vương Quốc Quang của mình làm hộ bộ thượng thư, nhưng Từ Giai kiên quyết dùng Cát Thủ Lễ. Vì Từ Giai cảm thấy bất an vì phương sách cải cách của Trương Cư Chính, nên dùng Cát Thủ Lễ ghìm cương Trương Cư Chính.
Với Trương Cư Chính mà nói mùa xuân này hơi lạnh, hắn hiểu rồi, mặc dù sư phụ luôn ra sức trải thảm đỏ cho mình, nhưng Từ Giai cần là người kế nhiệm nói sao nghe vậy chứ không phải là quỷ đòi nợ chống đối.
Ông ta không cho hắn độc lập đảm đương, ngoài bảo vệ ra e đề phòng hắn tự lập thành một phái.
Hiển nhiên trong mắt Từ Giai, học sinh mãi mãi dựa vào mình mới là học sinh tốt nhất, nếu không sẽ ăn đòn như Thẩm Mặc. Anh bạn Thái Nhạc, muốn làm học sinh ngoan hay muốn ăn đòn đây ?!