Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 792 : Hổ đấu sói (1)

Ngày đăng: 17:51 30/04/20


Nếu Trương Cư Chính cảm thấy mùa xuân lạnh lẽo thì Thẩm Mặc cảm thấy băng lạnh thấu xương.



Từ sau cuộc tụ hội năm mới ở nhà Từ Giai, y liên bị áp chế toàn phương vị lần đầu tiên trong đời, không chỉ cắt đứt liên hệ với lễ bộ, phân phối công tác không xen vào được binh bộ.

Thêm vào các lão thần quay về, làm cự đầu thứ tư vừa nổi lên bị khiêu chiến nghiêm trọng, tiếng nói và sức ảnh hưởng giảm đi rất nhiều, nếu không thay đổi thế nào cũng bị đẩy sang lề.



Hôm đó làm xong việc về nhà, liền cùng các vị tiên sinh ngồi im lặng trong thư phòng, không khí rất nặng nề.



- Thuộc hạ thấy Từ Giai hạ quyết tâm ép đại nhân rời khỏi triều đình.

Phá vỡ im lặng là Vương Dần:

- Xem ra năm ngoái chúng ta hai ba phen kháng cự đã làm ông ta cảnh giác.



Thẩm Mặc mân mê chiếc nhẫn ngọc, cười gượng:

- Nếu ta không muốn rời kinh, Từ các lão cũng không ép được.



- Đúng, nhưng ông ta có thể khiến đại nhân việc gì cũng gặp trở ngại, chỗ nào cũng gặp bực mình. Rồi mới kiếm cơ hội để ngài trấn giữ một phương.

Vương Dần đứng dậy đi đi lại lại, nói:

- Chuyện khúc mắc trước kia chưa nói, riêng việc ngài làm trái ý nguyện của ông ta, nhập các trước Trương Cư Chính đã khiến ông ta đầy bất mãn rồi. Tiếp đó nhập các xong ngài không mau chóng thể hiện trung thành, còn vừa kéo bè kết phái, vừa qua lại với Cao Củng, lòng ông ta tức giận thế nào khỏi nói cũng biết.



- Sao cần tỏ trung thành với ông ta?

Thẩm Mặc vỗ bàn nói:

- Có Trương Cư Chính, đại nhân vĩnh viễn là con mẹ ghẻ.



- Không ai đặt mình vào chỗ thuộc hạ để suy nghĩ.

Vương Dần lạnh lùng nói:

- Họ chỉ nhìn thấy người dưới làm trái ý mình, cho rằng người khác có lỗi với mình. Cát Thủ Lễ, Triệu Trinh Cát, Vương Quốc Quang quay lại tất nhiên là vì tưởng thưởng cho những cống hiến của họ, nhưng quan trọng hơn Từ Giai muốn đưa lực lượng này vào, phá vỡ thế giằng co với Dương Bác và Cao Củng.

Tới đó buông tiếng thở dài:

- Đại thế của Từ Giai đã thành, từ nay không còn ai kháng cự nổi ông ta nữa, dù ba nhà liên thủ cũng chẳng phải đối thủ.



- Chưa chắc.

Thẩm Minh Thần nghiến răng nói:

- Lần này Sơn Tây bang hưởng lợi không ít, Cát Thủ Lễ và Vương Quốc Quang trở về, người Sơn Tây chiếm một nửa lục bộ, Từ Giai chưa chắc làm gì nổi họ.



- Điều ấy càng nói lên sự cao minh của Từ Giai.

Vương Dần lắc đầu:

- Lực lượng bên cạnh Dương Bác đều chịu ơn ông ta, chưa khai chiến đã bị phân hóa bảy tám phần, trận này còn đánh thế nào? Người ta nói Dương Bác là kỳ tài thiên hạ, ta thấy so với Từ Giai còn kém xa lắm.
Chánh thiện trị.

Sự thiện năng.

Động thiện thời.

Phù duy bất tranh.



DỊCH NGHĨA



Bậc "thượng thiện" như nước:

Nước hay làm lợi cho vạn vật mà không tranh.

Ở chỗ mọi người đều ghét.

Nên gần với Đạo.

Ở hay lựa chỗ thấp.

Lòng thì chịu chỗ thâm sâu.

Xử thế thích dùng đến lòng nhân.

Nói thì trung thành không sai chạy.

Sửa trị thì làm cho được thái bình.

việc thì hợp với tài năng.

động thì hợp với thời buổi.

Ôi và không tranh.

Nên không sao lầm lỗi.



*** Đạo đức kinh.



Thẩm Mặc cười:

- Lão tử còn nói : Thiên chi Đạo, lợi nhi bất hại, Thánh nhân chi Đạo, vi nhi bất tranh.



*** Đạo của trời, lợi mà không hại, đạo của thánh nhân, làm mà không tranh.



- Chúc mừng đại nhân lại vượt qua một ải.

Ba vị mưu sĩ chắp tay:

- E rằng sau này không ai làm khó đại nhân được nữa.



- Đâu có đâu có, vừa rồi mới nói phải học thủy đức, cần phải khiêm tốn chứ.

Thẩm Mặc tâm tình rất tốt.