Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 793 : Vị đại lão duy nhất (2)

Ngày đăng: 17:52 30/04/20


Từ khi Vương Dần đề xuất Thượng Thiện Nhược Thủy, Thẩm Mặc phát hiện, đạo làm quan của Lý Xuân Phương gần "thủy đức" nhất.



- Đúng thế, có biết chúng ta cũng không làm được.

Trương Cư Chính nhướng mày:

- Muốn làm việc làm gì có chuyện không đắc tội với ai. Làm nhiều sai nhiều, không làm không sai. Cả đời làm cảnh tất nhiên không đắc tội với ai, nhưng quan viên như thế có ích lợi gì?



- Bỏ đi, không nói tới cái này nữa. Rượu đã uống rồi, lời cùng nói rồi, rốt cuộc huynh tìm ta làm gì? Không phải chỉ để kể khổ chứ?



- Được vậy thì nói chính sự.

Trương Cư Chính dụi mắt cho tỉnh:

- Là chuyện của Cao Túc Khanh.



- Ồ.

Thẩm Mặc thầm nghĩ :" Lập trường của ngươi là gì đây?"



- Yên tâm, ta không phải là thuyết khách của sư phụ, sư phụ không biết hai ta uống rượu ở đây. Đoán chừng huynh cũng không tin, hiện giờ mọi người đều coi ta là chó săn của sư phụ.



- Sao thế được.

Thẩm Mặc lắc đầu, nhưng lòng biết đúng là như thế, Từ Giai nhiều lần đề bạt vượt cấp cho hắn, làm Trương Cư Chính khắc dấu họ Từ lên mặt, từ sau đó trở đi, mọi người coi hành động lời nói của hai người làm một.



Trương Cư Chính hạ thấp giọng:

- Nếu hôm nay nói thẳng, vậy ta nói thật, sự kiện Hồ Ứng Gia lần này không phải ngẫu nhiên.



- Hả?

Thẩm Mặc lộ vẻ không hiểu, thực ra y thắc mắc là vì sao Trương Cư Chính lại nói lời này, Trương Cư Chính lại tưởng y không hiểu, giải thích:

- Ngôn quan bị người ta kích động, mà Cao Túc Khanh chính là cái đích của chúng, cho nên dù ông ta từ đầu tới cuối không phát biểu gì, cũng vẫn thành đích để công kích.



- Là huynh đoán sao?



- Không phải, là chính do ta truyền lệnh.

Trương Cư Chính thản nhiên nói:

- Đợt công kích thứ nhất đã hết, còn đợt thứ hai, thứ ba, tới khi ông ta ngã mới thôi.



~~~~~~~~~~~~~~



Tan tiệc, Thẩm Mặc về nhà thì trăng đã lên cao.



Y không muốn mang hơi rượu dính vào thê tử và Bảo Nhi, bảo nha hoàn nói với hậu viện một tiếng, bản thân nghỉ ở thư phòng.



Mở cửa thư phòng, thấy Vương Dần đang dựa vào gối đọc sách.



- Tiên sinh còn chưa ngủ sao?

Thời đại đó buổi tối ở nhà không có hoạt động giải trí gì, nếu không ra ngoài đều ngủ sớm.



- Tuổi lớn rồi, khó ngủ lắm.

Vương Dần đặt sách xuống:

- Đêm dài khó qua, uống trà luận đạo, chẳng sướng lắm ru?



Thẩm Mặc biết, Vương Dần nhất định dự liệu được mình dự tiệc trở về muốn tìm người tâm sự, cho nên mới đợi mình ở đây. Thẩm Mặc cười khổ:

- Nhưng toàn là để tài hỏng phong cảnh.



- Ha ha ha, phong hoa tuyết nguyệt là sở thích tao khách, Trinh Chu Lục Vương, đam mê của hủ nho.

Vương Dần lắc đầu cười:

- Thuộc hạ không phải tao khách, không phải hủ nho, chỉ thích đạo âm dương này.



Thẩm Mặc cũng cười:

- Vậy chúng ta đêm khuya ngồi bên bếp lò nói chuyện hợp tung liên hành.



- Thiện tai.

Vương Dần hỏi:

- Nói chuyện gì với Trương Thái Nhạc thế?



Thẩm Mặc đem chuyện trên bàn tiệc kể cho Vương Dần, cuối cùng nói:

- Ý tứ của hắn khẳng định là muốn ta chuyển lời cho Cao Củng, rốt cuộc hắn tính toán gì thì ta không rõ.



- Đôi khi hiện tượng mù mờ, khó nắm bắt, chúng đi ngược lại, thông qua hiểu biết vể nó, đặt mình vào chỗ nó, có thể phát hiện điều không ngờ.



Thẩm Mặc trầm ngâm:
Long Khánh cau mày?

Trẫm thấy phản rồi, dám vô cớ sinh sự, công kích trọng thần triều đình, hành vi này phải trừng trị.



- Vâng.

Từ Giai cung kính đáp.



Thấy ông ta đồng ý nhanh gọn, bao lời chuẫn bị sẵn của Long Khánh nghẹn hết trong bụng, đành nói:

- Thế là tốt...

Thấy Cao Củng đưa mắt nghiêm khắc nhìn mình, lại nói:

- Phải cho chúng một bài học, trẫm nhớ khi tiên đề còn, ngôn quan đàn hặc đại học sĩ, thường sẽ bị đình trượng.



- Bệ hạ.

Từ Giai ung dung đáp:

- Vạn lần không thể, ngôn quan là lương tâm triều đình, đa phần là trực thần, người mới đăng cơ chưa lâu, nếu xử phạt quá nặng, tương lai không khỏi bị người ta dèm pha. Đừng quên bài học của tiên đế ...



Long Khánh im lặng, phụ hoàng hắn cực kỳ nghiêm khắc với ngôn luận, các loại thủ đoạn dùng hết rồi, vậy mà cuối cùng sinh ra một Hải Thụy, trực tiếp chĩa nòng pháo vào hoàng đế.



Thấy hoàng đế không muốn kết oán với ngôn quan, Cao Củng lòng lạnh quá nửa, ông ta hiểu ra, năm nay mình việc gì cũng trắc trở, không phải vì vận hạn mà có kẻ tính kế.



Nhìn Từ Giai tiễn Long Khánh, Cao Củng nghiến răng ken két :" Lão già khốn kiếp, Thẩm Mặc nói với ta, ta còn nửa tin nửa ngờ, thì ra lão giở trò thật .. Hừ, lão có ngôn quan, ta cũng có."



Được lệnh của hoàng đế, bất kể không muốn, Từ Giai đành bảo Lý Xuân Phương soạn thảo một bản tấu sớ, lấy danh nghĩa nội các, đẩy Cao Củng lên, biểu dương một phen, biểu thị có ý giữ lại, nhưng không chỉ trích ngôn quan một câu, thậm chí chẳng ngăn bọn chúng sủa càn cắn bậy.



Trong mắt quan viên, nội các muốn giữ trung lập trong tranh đấu giữa ngôn quan và Cao Củng rồi.



Đám ngôn quan càng được cổ vũ, càng công kích Cao Củng không còn kiêng nể gì, ngày nhiều nhất tới ba mươi bản tấu.

Bọn chúng không cần phân phải trái, ra sức bội nhọ nhân phẩm Cao Củng, bới móc cả chuyện riêng tư của Cao Củng ra chửi bới, đã hoàn toàn vượt ngoài giới hạn.



Đối diện với lời dơ bẩn ùn ùn đổ tới, Cao Củng phẫn nộ, từ chối lời khuyên của Thẩm Mặc, quyết định dùng lực lượng của mình đánh trả.



Rất nhanh hộ bộ lang trung Ngụy Học Tăng, hàn lâm thị độc học sĩ Vương Hi Liệt, cấp sự trung Hàn Tiếp, hơn mười người dâng thư biện hộ cho Cao Củng.



Nhưng lúc này đã muộn, dư luận hoàn toàn đứng về phía đối lập với Cao Củng, chút bản tấu biện hộ, càng mang tới nhiều tấu sớ đàn hặc gửi lên nhấn chìm.



Thấy phòng phủ không ăn thua, Cao Củng cùng bè đảng bàn luận, quyết bắc giặc bắt vua trước.



Cuối tháng 2 năm Long Khánh đầu tiên, sau hơn một tháng Cao Củng bị đàn hặc, giám sát ngự sự Tề Khang dâng tấu đàn hặc Từ Giai.



Tấu sớ vạch trần ba tội trạng của Từ Giai:



Một là "hai mặt", nói năm xưa tiên đế muốn lập thái tử, Từ Giai kiên quyết phản đối, khi hoàng thượng đăng cơ, lại tự cho mình là công thần, vô sỉ tột độ.



Hai, kéo bè kết đảng chuyên quyền, nội các năm người, thì có ba là học sinh của ông ta, trong khoa đạo ngôn quan có tới quá nửa là môn sinh của ông ta, ỷ thế cậy quyền, tác oai tác quái, quá Nghiêm Tung năm xưa.



Ba, tham lam giả dối, bề ngoài ra vẻ thanh lưu, thực chất dâm dục ** bợm, trưởng tử Từ Phan ở kinh thành giao dịch riêng với người khác, lập sản nghiệp lớn. Ba đứa con khác ở Tùng Giang hoành hành phạm pháp, làm sằng làm bậy, nghe nói quá nửa đất đai Tùng Giang là sản nghiệp của Từ gia, so với chúng cha con Nghiêm Tung còn thanh quan hơn nhiều.



So với tội danh mơ hồ của Cao Củng, ba tội trạng này đều có chứng cứ, hiển nhiên không phải vội vàng viết ra.



Nhưng lại khiến đám ngôn quan phẫn nộ, ngày tấu chương công bố, mười mấy tên ngôn quan chặn đường chửi bới Tề Khang, Tề Khang chẳng phải dễ chơi, hai bên xung đột kịch liệt. Chẳng phải Lâm Nhuận tới can thì thành đánh nhau rồi.



Nhưng cũng chỉ làm bọn chúng không phát tác tại chỗ, đầu tiên là Âu Dương Nhất Kính đàn hặc Tề Khang "tay sai Cao đảng, hợp mưu hãm hại thủ phụ, muốn chiếm quyền."



Tề Khang chẳng chịu kém, đàn hặc Âu Dương Nhất Kinh là nanh vuốt của Từ đảng.



Hai bên lời qua tiếng lại, thành đại hốn chiến, nhưng bên Từ Khang nhân số quá ít, sắp không giữ nổi trận địa nữa.



Lúc này một chuyện không ngờ phát sinh, có người không ai nghĩ tới dâng sớ đàn hặc Từ Giai, làm Từ Giai khốn đốn, phải dâng tấu từ chức.



Sau khi Từ Giai bị đám Tề Khang đàn hặc, cũng theo lệ dâng tấu tự biện, ở nhà đợi xử lý.



Đó là ngày thứ ba Từ Giai đóng cửa tạ khách, nói là tạ khách chẳng quả là từ chối kẻ không muốn gặp thôi, quan lại tâm phúc vẫn tới báo cáo, nhưng so với ở nội các thì thanh nhàn hơn nhiều.



Hai ngày đầu ông ta rất hưởng thụ cảm giác nhàn nhã này, Bắc Kinh tháng 2, ban ngày có chút cảm giác ấm áp, ông ta hoặc đọc sách, hoặc viết chữ, hoặc ra vườn ngắm hoa, rất là thích ý.



Nhưng sáng ngày thứ ba tỉnh lại, Từ Giai cảm thấy trống rỗng, ông ta quen tiền hồ hậu ủng, giờ không ở trung tâm quyền lực, toàn thân như mất hết sức lực ...

Dù biết chỉ là tạm thời, nhưng vẫn thấy không khỏe.