Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 794 : Bữa ăn cuối cùng (1)

Ngày đăng: 17:52 30/04/20


Bị tâm tình đó cảm nhiễm, làm gì cũng chẳng còn hứng thú, định về phòng làm ván cờ đốt thời gian.



Đang ngồi bên bàn cờ đợi người, đột nhiên nghe thấy phòng khách có tiếng huyên náo.



- Ai tới thế?

Từ Giai cau mày hỏi quản gia.



Quản gia cũng không biết, nghển cổ nhìn ra ngoài, thấy Từ Phan chạy tới, chưa vào phòng đã phẫn nộ làm ầm lên:

- Phụ thân, nhị thúc điên rồi.



- Hoảng cái gì?

Từ Giai quát:

- Đã làm gia gia rồi còn thiếu kiềm chế như thế.



Từ Phan thầm nghĩ :" Vậy lát nữa cha cũng kiềm chế nhé" liền lấy một tấu chương ra nói:

- Thông chính ti đưa tới.



Từ Giai mở ra xem, tức thì mặt cứng đờ, bên trên phong bì viết " thần Nam Kinh công bộ hữu thị lang Từ Trắc đàn hặc chuyện phạm pháp của đại học sĩ Từ Giai." Chỉ nhìn tiêu đề, thủ phụ đại nhân đã như rơi vào hầm băng.



Từ Trắc là ai? Là thân đệ đệ của Từ Giai, là máu mủ tình thâm, giờ Từ Giai bị đàn hoặc, hắn phải dâng tấu biện hộ thay mới phải, sao quay mũi giáo vào Từ Giai?



Hít sâu một hơi cố trấn tĩnh lại, mở tấu sớ ra, Từ Giai thấy thân đệ đệ dùng ngữ điệu đại nghĩa diệt thân, đem chuyện riêng tư của mình vạch trần ra với người ngoài.

Từ Trắc nói, Từ Giai trong kỳ chịu tang phụ thân, cùng phu nhân viên phòng, Từ Phan sinh ra vào thời gian đó, Từ Giai còn muốn nạp muội muội phu nhân làm thiếp, ép nàng ta phải trốn vào cửa Phật.



Lại nói Từ gia ở Tô Tùng cho vay nặng lãi, khiến không ít người tan nhà nát cửa. Có tiểu dân tố cáo với quan phủ, nhưng quan phụ mẫu nghe lời Từ gia, bắt nguyên cáo vào ngục, rất ít người còn thấy được ánh mặt trời.



Lại nói Từ gia tham lam, biết rõ đám vô lại cướp đất của người khác tới quy thuận, vẫn vui vẻ tiếp nhận, có nguyên chủ lấy khế đất tới biện luận, Từ gia dùng giá cực thấp ép mua. Nếu có người dám cáo quan, xem lại điều hai.



Chuyện tương tự tộng cộng hơn mười cái, đều là chuyện xấu xa không chịu nổi, so với đàn hặc của Tề Khang tỉ mỉ toàn diện hơn, làm người ta như đích thân nhìn thấy.

Quan trọng hơn nữa người nói là thân đệ đệ của bị cáo, độ đáng tin cực cao.



Đọc được một nửa Từ Giai mắt tối sầm, ngất xỉu.
- Không ổn.

Lý tiên sinh nói:

- Nhị gia ở tận Nam Kinh mà nắm bắt thời gian dâng tấu chuẩn như thế, ắt có người đứng sau xúi bẩy.



Lữ tiên sinh tán đồng:

- Ta cũng nghi thế, tấu sớ này không giấu được, phải dâng lên cho hoàng thượng xem.



Từ Phan cuống lên:

- Thế thì chúng ta nguy mất.



Từ Giai ngừa mắt với bộ dạng hèn nhát của con, cau mày nói:

- Ta là thủ phụ, không dễ chết vậy đâu.



- Đại công tử chớ gấp.

Lý tiên sinh đứng ra khuyên:

- Đông ông nói rất đúng, chúng ta tuy trúng chiêu này, nhưng vẫn chiếm ưu thế, nước lên đê chắn là được. Đông ông dâng tấu, ngôn ngữ thật thê lương, cho người ta cảm giác đứt ruột. Đại công tử cũng dâng tấu, đem ân oán của đông ông và nhị gia bày ra cho thiên hạ. Đương nhiên không nên nói năm xưa đông ông cố ý trấn áp nhị gia, mà nói là chí công vô tư, dù sao chuyện không chứng cứ, nói sao chẳng được.



- Sau đó bảo ngôn quan đem chuyện này liên hệ với Cao Củng.

Lữ Đức tiếp lời:

- Nói ông ta kích động Nhị gia dâng thư, nói Cao Củng thật âm hiểm, Nhị gia hồ đồ, áp lực trên người đông ông sẽ giảm đi.



- Phải rồi.

Từ Phan vỗ tay:

- Đây gọi là di họa Giang Đông, phải không?



Hai người mỉm cười gật đầu.



Chuyện xấu trong nhà bị bêu ra ngoài, Từ Giai hết sức xấu hổ, ngày hôm đó dâng tấu từ chức, lời lẽ lòng tàn ý lạnh, xem qua thật thương tâm.



Thấy Từ Giai cũng bỏ gánh, Long Khánh sụp đổ, từ khi hai phe Từ Cao đấu nhau, nội các không tự quyết được, tất cả chuyển hết tới cung Càn Thanh, tấu sở chửi qua chửi lại chất cao như núi.