Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 813 : Thần kiếm xuất vỏ (tiếp)

Ngày đăng: 17:52 30/04/20


Khi Hải Thụy sắp vào nội các thì thấy Dương Dự Thụ từ phía sau đuổi đến rồi, hắn thản nhiên cười nói:

- Đại nhân nghĩ thông suốt rồi hả?



- Ngươi làm thế nào, ta không quản, ta làm thế nào, ngươi cũng đừng quản! - Dương Dự Thụ tức giận nói: - Thực sự là một năm không may, đi hợp tác với người như ngươi!



- Ha ha.

Hải Thụy biết đây đã là cực hạn của Dương Dự Thụ rồi, hắn liền nghiêng người tránh ra:

- Mời đại nhân trước.



- Ài...

Dương Dự Thụ không có khí thế chút nào:

- Ngươi cũng mời.



Hai người vào nội các, liền có Ti trực lang đi ra đón chào, nói Trương các lão đã chờ họ rồi.



Tại quan trường, đây xem như là một lần hội ngộ long trọng. Theo lý thuyết, hẳn là tại đại đường bái thánh chỉ trước, rồi mới tự báo quan danh, đại lễ tham bái với Trương Cư Chính. Nhưng hai người lại được dẫn đến trị phòng của Trương Cư Chính, sau khi vào cửa lại thấy Trương Cư Chính ăn mặc thường phục, tóc búi ngồi ở trước bàn xem sách. Án quy chế, quan phục không thể thăm viếng thường phục. Hai người đành phải đứng ở giữa gian nhà.



- Xem hồ sơ vụ án cả đêm nên không kịp đổi lại quan phục, nhị vị không cần câu nệ.



Trương các lão chậm rãi khép hồ sơ lại rồi từ từ đứng dậy, hắn phong độ vô cùng tốt, giở tay nhấc chân đều mang theo một cổ khí độ ung dung, đưa tay mời khách:

- Nhị vị cũng không phải mới gặp gỡ, không cần câu nệ, mời ngồi đi.



Dương Dự Thụ và Hải Thụy liền ngồi xuống ghế ở cạnh cửa sổ.



Lúc này thư lại của Trương Cư Chính bưng trà lên cho nhị vị đại nhân.



Trương Cư Chính nói với thư lại:

- Ta cùng với nhị vị đại nhân có chuyện quan trọng trao đổi, đừng cho người khác quấy rầy.



Thư lại lui ra ngoài.


- Bất tại kỳ vị, bất mưu kỳ chính(không giữ chức vụ nào thì không bàn về việc ấy). - Hải Thụy gằn từng chữ: - Hạ quan sợ là sẽ khiến các lão thất vọng rồi.



- Ngươi thì sao, Dương đại nhân? - Lúc này Trương Cư Chính mới nhớ tới còn có một chủ thẩm ở bên cạnh.



- A, ta...

Dưới ánh mắt như đao của Trương Cư Chính, sắc mặt Dương Dự Thụ dần tái đi, gian nan nuốt nước bọt nói:

- Ta cảm thấy... Hải thiếu khanh nói... Có đạo lý!



Hải Thụy ngoài ý muốn nhìn qua Dương Dự Thụ, Trương Cư Chính càng ngoài ý muốn hơn. Ngày hôm nay hắn thực sự là quá con mẹ nó ngoài ý muốn rồi, đầu tiên là tên ngoan cố Hải Thụy lại cũng biết Có việc nên làm, có việc không nên làm; tiếp theo hắn chẳng thể nghĩ tới, tên đồng niên Dương Dự Thụ từ trước đến nay như ông ba phải không ngờ cũng phá mình theo.



- Ngươi, các ngươi...

Trương Cư Chính tức giận hồi lâu mới bình tĩnh trở lại:

- Nếu nhị vị kiên trì như vậy thì bổn tướng cũng không miễn cưỡng, xin mời tự thu xếp đi.



Nói xong liền bưng trà tiễn khách, một khắc cũng không nguyện lằng nhằng với họ nữa, khác một trời một vực với dáng vẻ chiêu hiền đãi sĩ như lúc nãy.



Đi ra khỏi nội các, trở lại trên đường Trường An, Hải Thụy chắp tay nói với Dương Dự Thụ:

- Lúc nãy trách oan đại nhân, Hải Thụy chịu tội với ngài.



- Bỏ đi. - Dương Dự Thụ khoát tay nói: - Ta cũng chỉ không muốn bị người khác lợi dụng thôi.



Rồi hắn cười ra tiếng:

- Nhưng còn Cương Phong huynh thì lại khiến ta nhìn với cặp mắt khác xưa, còn tưởng rằng huynh ngươi không biết cái gì gọi là chừng mực chứ.



- Ta quả thật không biết chừng mực. - Hải Thụy thản nhiên nói: - Nhưng ta biết làm việc phải suy nghĩ hậu quả, chuyện bị người bán còn giúp kiếm tiền ta không làm đâu.



- Ha ha ha...



Thấy người nghiêm trang như hắn cũng nói đùa, Dương Dự Thụ không khỏi ôm bụng cười.