Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 814 : Chân tướng

Ngày đăng: 17:52 30/04/20


Cười một hồi Dương Dự Thụ lắc đầu cười khổ:

- Dương Lập Nam ta nửa đời người cẩn thận dè dặt, không ngờ ngày hôm nay lại phải chịu cảnh chung với tên điên ngươi.



- Ta không có điên. - Hải Thụy nghiêm mặt nói: - Hạ quan rất thanh tỉnh.



- Mà thôi, kệ ngươi điên hay không thì cũng đã chọc vào rắc rối rồi. - Dương Dự Thụ nói: - Dù sao cũng không còn đường lui.



- Trương các lão có tính là gì? Đại Minh này còn chưa tới phiên hắn lộng hành. - Hải Thụy lạnh lùng cười, lại ngạo nghễ nói: - Mà dù có đâm thủng trời thì cũng là ta làm, không dính dáng tới đại nhân.



- Nói cái gì, ngươi ta cùng chịu khâm mệnh, ta lại là thượng cấp của ngươi, có thể không liên quan đến ta được sao?

Trên nét mặt ôn hòa của Dương Dự Thụ cũng hiện ra vẻ kiên quyết:

- Hiện tại không còn đường lui rồi, vụ án này phải tra đến cùng!



Hải Thụy phấn chấn tinh thần nói:

- Sớm nên như vậy!



Nói xong hắn liền ôm quyền nói:

- Đại nhân, ta cầu ngài một việc.



- Chuyện gì? - Dương Dự Thụ cười nói.



- Thời gian thẩm án đại nhân đừng lên tiếng. - Hải Thụy nhỏ nhẹ nói.



- Lúc nào rồi còn nói vậy! - Dương Dự Thụ có chút bực mình.



- Ta nói thật tâm đấy. - Hải Thụy nhỏ nhẹ nói: - Nhìn từ biểu hiện của Trương các lão, án này sẽ dẫn phát động đất của vòng chính trị thật, ta đã quyết ý, bất kể như thế nào cũng phải vạch trần nó triệt để...



Dương Dự Thụ vừa muốn nói lại bị Hải Thụy khoát tay ngăn cản:

- Đại nhân hãy nghe ta nói tiếp, ta không phải là làm tay chân cho ai, cũng không đơn thuần vì chân tướng. Ta là muốn lợi dụng cơ hội lần này để mà đánh vào sĩ phong hiện tại.



Dương Dự Thụ tức thì như bị hóa đá, thì ra khi người trong thiên hạ... cũng bao gồm chính hắn, đều tưởng rằng hai người khâm sai họ chỉ là quân cờ mặc cho người điều khiển thì Hải Thụy lại đã sớm nhảy ra khỏi bàn cờ, vén tay áo chuẩn bị chơi cờ rồi... Không quan tâm hắn là không biết lượng sức hay không, chỉ cần phần khí khái không ai ngoài mình này cũng nên uống cạn một chén lớn rồi.



- Có lẽ ngươi muốn cười ta không biết tự lượng sức mình, nhưng có một số việc chính là Tri kỳ bất khả vi nhi vi chi.



Hải Thụy nói giọng nhẹ mà hữu lực, từng chữ như in vào đầu Dương Dự Thụ:

- Đại Minh ta từ Thành Hoá tới nay quốc thế ngày càng sa sút, lâu dài trong ngoài đều khốn đốn, dân chúng lầm than, đã đến tình trạng người người oán trách. Trước kia mọi người nói là có gian đảng, nói là hôn quân vô đạo, nói là có hoạn quan loạn chính...Vậy được, mọi người cùng nhau đánh bạc tính mệnh đi. Tiêu diệt Lưu Cẩn và bát hổ rồi, đấu ngã Nghiêm đảng rồi; ta cũng không biết sâu cạn mắng ngã tiên đế rồi! Hiện tại đã đến Long Khánh triều, không có thái giám loạn chính, không có gian đảng hoành hành, mặc dù hoàng thượng không cần chính, nhưng giản mục yêu dân, tri nhân thiện nhậm, được cho là trung tài chi chủ. Rất nhiều người kiêu ngạo nói, hiện tại là chính nhân doanh triều, gian tà lui tránh, vậy trên dưới nên đoàn kết rồi chứ? Chính trị nên thanh minh rồi chứ? Bách tính nên an tâm rồi chứ? Quốc gia nên phú cường rồi chứ?



Câu hỏi liên tiếp của Hải Thụy làm cho sắc mặt Dương Dự Thụ càng thêm ngưng trọng, mấy vấn đề này từng có người suy nghĩ qua, nhưng không ai có thể chạm đến bản chất, hoặc là không muốn chạm đến.



Nhưng hiện tại, Hải Thụy bằng tấm lòng son thoáng vạch trần ra bộ đồ mới của quốc gia:

- Không có, cái gì cũng không có thay đổi, không! Nếu nói bi ai thì trái lại càng kém đi! Thời gian còn tiên đế, quốc gia này mặc dù gian đảng hoành hành, hủ bại nghiêm trọng, nhưng cuối cùng cũng có thể tập trung lực lượng làm đại sự. Tỷ như nói kháng Oa, nếu như đặt ở hiện tại thì chắc chắn không thể thành công. Chả có nguyên nhân gì, đại thần trong triều chỉ lo nội đấu lẫn nhau, cho dù để họ lĩnh binh xuất chinh, người nào dám chuyên tâm, ai cũng lưu năm phần tâm tư ở trong kinh để tránh khỏi bị người từ phía sau đâm cho một đao! Loại nội đấu này khiến sĩ phong ngày càng xấu đi!



Giọng của Hải Thụy còn lạnh hơn cả gió Bắc:

- Nếu có kẻ làm mất Đại Minh, tất nhiên là những kẻ này không thể nghi ngờ!



- Cương Phong huynh nói hơi quá rồi thì phải.



Dương Dự Thụ tái mặt nói, dám ngay ở trên đường phố nói chuyện hưng suy quốc gia, sợ là ngoại trừ Hải Cương Phong này ra thì không có người thứ hai rồi:

- Hiện nay trong nội các đều là năng thần hiền sĩ hiếm có, đâu thể kém hơn cả thời Nghiêm gia phụ tử được.



- Không có khác biệt. Nghiêm gia phụ tử tham tài, bọn họ tham quyền, đều tham như nhau hết! Vì bảo vệ vị trí của mình, vì cướp vị trí của người khác, bọn họ ngươi tranh ta đấu, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào! Vốn tưởng rằng Cao Củng đi rồi thì sẽ không còn ai tranh với Từ các lão nữa, không ngờ người tranh lại là học sinh của ông ta. Có thể suy ra, đợi Từ các lão lui rồi sẽ có người tranh với học sinh của ông ta!



Nói đến đây thì Hải Thụy đã rướm nước mắt, đau lòng nói:

- Quốc gia đã muôn vàn tệ nạn, nguy cơ trùng điệp, các đại thần trong triều không ai đưa ra được biện pháp thiết thực, trái lại vì quyền dục, lợi dục của bản thân mà trầm mê với tranh quyền đoạt lợi. Long Khánh tân triều, chỉ thời gian một năm ngắn ngủi mà đã dấy lên ba trận chính triều, khiến người khác hoàn toàn nhìn không thấy hy vọng, cứ thế mãi, Đại Minh bất trị!



- Vốn Thái tổ hoàng đế thấy được họa đảng tranh của tiền triều nên đặc biệt giao cho Ngôn quan, các Cấp sự trung địa vị siêu nhiên, để họ có thể dĩ hạ khắc thượng, khống chế quyền thần. Trong vòng hơn 100 năm sau khi khai quốc, họ đã thực sự tạo được tác dụng giữ gìn triều đình ổn định, chính trị thanh minh. Nhưng mà hiện tại, những Khoa đạo Ngôn quan này không những không thực hiện được chức trách thần thánh mà Thái tổ giao cho, còn trở thành cảm tử đội, bài đầu binh tích cực nhất của mỗi lần triều tranh, trăm tiếng chó sủa, chỉ sợ thiên hạ không loạn!



- Vì sao Ngôn quan được xưng khí khái khí tiết của triều đình lại rơi xuống cái dạng này, một là đình trượng của Chính Đức, Gia Tĩnh nhị đế đã chặt đứt khí khái của kẻ sĩ, hai là có kẻ đầu cơ như Trương, Quế, sau lại có Nghiêm gia phụ tử lấy nhu mị đắc sủng, làm cho sĩ phong xấu đi, nhân tâm bất cổ, sĩ phu làm môn hạ, cam làm chó săn cho quyền thần. Người chính trực hổ thẹn khi làm bạn, quần thần cương liệt gặp cảnh sát hại! Cho nên triều đình chỉ toàn là hạng nhân cách ti tiện, bè lũ xu nịnh! Trong khoa đạo cũng chỉ còn những kẻ nịnh nọt, thay đổi thất thường!



- Chỗ rõ ràng nhất trong đó là sự thay đổi quan hệ giữa Khoa đạo và quyền thần. Án lệ cũ, nếu Ngôn quan và các thần đi lại thân mật sẽ bị coi là việc xấu hổ, tình hình hiện tại thì đã không như vậy. Mỗi kỳ nghỉ, ngôn qua đến nhà các thần bái yết nối liền không dứt, đến mức trong nhà các thần không còn chỗ ngồi. Ai tới chậm đành phải đứng ở trung môn nói chuyện, uống trà trên thềm. Ngôn quan sau khi thăm dò yêu thích, tâm tư của các thần liền tranh phân ưu cho chủ tử chỉ sợ hết phần... Chủ tử xem ai không vừa mắt liền có một mớ đạn chương sắc bén dâng lên, mắng cho nó tan tác tơi bời, không mặt mũi nào đặt chân tại triều đình nữa! Giữa các chủ tử khác nhau có xung đột, bọn họ liền công kích lẫn nhau, không tiếc dùng ngôn ngữ ác độc nhất ân cần thăm hỏi đối phương, không còn chút thị phi tiết tháo nào đáng nói!



- Ngôn quan như vậy đã sa vào làm đàn chó dữ, mà theo đuổi chỉ là một khúc xương thăng quan phát tài, không quản quốc gia thế nào, bách tính ra sao, triều đình làm sao! Ngôn quan chuyên ti Sửa sai làm trái, hặc tội gian nịnh, cản tay quyền thần, hòa hoãn mâu thuẫn hiện tại lại tự mình gian nịnh, dựa vào quyền thần, lật ngược phải trái, tạo ra mâu thuẫn, cục diện chính trị và sĩ phong của Đại Minh này có thể nào không loạn tượng tần sinh, đục ngầu cho được? Đây mới là căn bệnh đang làm hại quốc gia và bách tính đấy!



- Ngu cho rằng, nếu muốn trị cái bệnh của thiên hạ, thì đầu tiên phải trị cái bệnh của kẽ sỉ; muốn trị bệnh của kẻ sĩ thì phải trị bệnh của khoa đạo trước! Khoa đạo khỏi hẳn thì có thể kéo theo sĩ phong, cứu tập khí! Kẻ sĩ khỏi hẳn, mới có thể thanh liêm yêu dân, chăm lo việc nước, khiến thiên hạ đắc trị!



Hải Thụy thở dài thật sâu một hơi, nhìn chằm chằm Dương Dự Thụ nói:

- Lần này việc ta cần làm chính là gẩy ra cái bọc mủ của khoa đạo, xé xuống cái mặt giả đạo đức chi sĩ của họ, để cho người trong thiên hạ ngửi được mùi tanh tưởi của họ! Đến lúc đó tự nhiên sẽ có đại thần dám đảm đương đem đám rắp tâm bất lương, a dua đầu cơ trong ngôn quan hết thảy đuổi ra Khoa đạo! Sau đó trùng tân bổ sung người chính trực thanh liêm, khôi phục tác dụng nó nên có!



Nghe xong trường thiên nghị luận tuyên truyền giác ngộ của Hải Thụy, Dương Dự Thụ thật lâu không nói gì, hắn như mới quen đánh giá đối phương, qua một hồi lâu mới than thở:

- Mặc dù ngươi chỉ là một cử nhân, nhưng phần khí phách thư sinh này lại làm cho những kẻ tiến sĩ như ta xấu hổ vô cùng.



- Quan có làm lớn cũng không bằng một thư sinh. - Hải Thụy thản nhiên nói: - Cho nên ta chưa bao giờ trông cậy vào đám quan lớn hiển quý có thể lương tâm phát hiện, đột nhiên biến thành thanh thiên hiền thần. Ta chỉ hy vọng đám ngôn quan trẻ tuổi còn có phần khí phách thư sinh này!



- Tốt! Tốt!



Dương Dự Thụ triệt để phục rồi, liền ôm quyền nói:

- Lý Bạch nói: Sinh bất dụng phong vạn hộ hầu, đãn nguyện nhất thức hàn kinh châu.(không cần được phong vạn hộ hầu, chỉ mong được biết Hàn Kinh Châu), với ta thì đó là Kiếp này có thể quen biết Hải Cương Phong, vạn hộ hầu nhân gian chỉ là cặn bã!



Rồi hắn đăm đăm nhìn Hải Thụy:

- Dương mỗ bất cứ giá nào cũng phải cùng người đánh một trận này!



- Ta vẫn là câu nói đó, xin đại nhân cả quá trình đừng nói lời nào!

Rồi hắn ôm quyền nhìn Dương Dự Thụ nói:

- Phía sau án này dính dáng rất rộng, tuyệt đối ngoài tưởng tượng. Ta cũng không trông mong có thể tra rõ, chỉ cần bóc trần nó ra, tỏ rõ hậu thế, triều dã tự có công luận!



Rồi hắn vô cùng thành khẩn nói:

- Cho nên, có một mình ta là được, không cần đại nhân phải liều mạng cùng ta. Mà đại nhân chỉ cần mang theo con mắt và lỗ tai là được rồi, nhớ kỹ tất cả quá trình của vụ án. Nếu như ta thân vẫn thì đại nhân thoát trở ra, đợi tương lai có hiền quân minh chủ, hoặc là đại thần công chính không a xuất hiện, lại xuất ra chứng cứ, lật lại án này, đem chuyện này làm xong!



Dương Dự Thụ bị lời hắn nói đứng đờ ra đó, thì ra Hải Thụy là ôm quyết tâm hẳn phải chết, biến mình thành một viên đạn pháo bắn vào quan trường Đại Minh đen sì, thối tha!



***



Giờ Thìn ngày mai, nha môn Đại Lý tự.



Từ cửa nha môn đến ngoài viên môn có hơn bảy nhóm, trên nghìn binh lính của ti Binh mã, Cẩm Y Vệ vây kín chỗ khâm án như thùng sắt, ngay cả con ruồi cũng không bay vào được.



Trên mặt đường từ bên trái viên môn vang lên tiếng vó ngựa nặng nề, dẫn tới các sĩ tốt đều quay đầu lại kiểm tra, chỉ thấy một võ quan trẻ tuổi mặc kỳ lân phục màu vàng suất lĩnh đại đội Cẩm Y Vệ vũ trang hạng nặng từ xa chậm rãi đi đến.



Đi tới viên môn thì đội ngũ tách ra, hơn trăm người thân hình bưu hãn đang thúc chiếc xe chở tù như cái bình sắt chậm rãi vào cửa.



Đội quan Cẩm Y Vệ thủ viên môn tiếp nhận cương ngựa của võ quan trẻ tuổi ném qua rồi quay đầu lớn tiếng hô:

- Trấn phủ ti Lục chỉ huy, áp giải phạm nhân đến!



Sai dịch cửa nha môn liền hướng vào bên trong hô theo quan kia:

- Áp giải phạm nhân đến!



Lục Luân vểnh môi đứng dưới bát tự tường, đợi xe chở tù hoàn toàn đi vào hắn mới bước nhanh vào trong nha môn. Trên đường từ nha môn đến đại đường cũng đứng đầy binh sĩ. Tình hình như lâm đại địch hiển nhiên là do trò khôi hài trong đại lao Hình bộ lần đó ban tặng... Thiên lao được xưng phòng thủ kiên cố lại bị Cẩm Y Vệ và Đông Xưởng ra vào bình an, thật sự là điều vô cùng nhục nhã.



Nghĩ tới đây, Lục Luân khẽ nhếch nụ cười nơi khóe miệng, mãi đến khi bước lên bậc thang đi vào đại đường hắn mởi trở nên nghiêm túc lại.



Trên chiếc bàn ở giữa đại đường đặt thánh chỉ màu vàng chóe! Chính phó chủ thẩm quan phân biệt ngồi ở hai bên.



Lục Luân xoải bước vào đại đường, bước nhanh tới đối mặt quỳ xuống với thánh chỉ, lạy ba cái rồi đứng dậy ôm quyền nói với hai người Dương, Hải:

- Nhị vị đại nhân, hạ quan phụng mệnh đưa phạm nhân Vạn Luân tới, mời phái người nghiệm minh chính thân.



Dương Dự Thụ chỉ tay vào cổ họng, Hải Thụy liền nói:

- Cổ họng Dương đại nhân thượng hoả nên không thể nói chuyện, mọi chuyện cứ do bản quan nói thay.



Nói đoạn chỉ vào một chỗ ngồi cạnh Dương Dự Thụ:

- Mời an vị đi.



Lục Luân thầm nghĩ, ngạc nhiên thật ngạc nhiên, Hình bộ, Đô Sát viện vứt, Đại Lý tự khanh cũng vứt, vụ án lớn vậy mà lại để một thiếu khanh chủ thẩm, thực sự là ngạc nhiên. Nhưng hắn đến để xem kịch nên không nhiều lời. Khi hắn ngồi xuống rồi mới phát hiện Phùng công công của Càn Thanh cung cũng ở đây, chỉ là ngồi phía sau Hải Thụy nên lúc nãy không có phát hiện.



Hai người gật đầu, xem như là chào hỏi qua, sau đó ngậm miệng để không ảnh hưởng đến khâm sai xử án.



Lúc này, Dương Dự Thụ đem chỉ dụ ở phía sau bàn đặt lên hướng án, rồi đưa tay ra hiệu cho Hải Thụy, còn mình thì vẫn ngồi ở chỗ cũ.



Hải Thụy ngồi yên ở phía sau bàn rồi, vừa muốn mở miệng thì Phùng Bảo đứng lên, đi xuống dưới đường nói:

- Chư vị đến đông đủ rồi, hoàng thượng có vài câu khẩu dụ muốn truyền cho chư vị đại nhân.


- Đừng vội ăn cơm. - Hắn nói rất khách khí, nhưng Hải Thụy thì không cho hắn mặt mũi: - Công công yên tâm, bản quan sẽ không hỏi đến chuyện liên quan trong cung.



Có câu bảo chứng này của Hải Thụy, Phùng Bảo cũng không trách hắn không lễ phép nữa, liền lực bất tòng tâm nhìn sang Vương Đình Tướng, ý là, ta không giúp được ngươi rồi, tự cầu phúc đi.



- Vương đại nhân, lúc nãy câu hỏi của hạ quan không rõ lắm, có lẽ sẽ khiến đại nhân hiểu lầm. - Thanh âm của Hải Thụy lần thứ hai vang lên: - Hiện tại ta đổi cách hỏi khác, đại nhân đã thông qua phương thức gì để hạ lệnh cho Đông Xưởng.



- Thông qua quan hệ, liên lạc với nhau. - Vương Đình Tướng chỉ có thể ấp a ấp úng nói.



- Miệng hay là văn bản. - Hải Thụy truy hỏi.



- Miệng. - Vương Đình Tướng nuốt nước bọt nói.



- Phùng công công. - Hải Thụy quay đầu nhìn sang Phùng Bảo: - Đang đầu Đông Xưởng đến Sơn Đông mặc dù đã chết oan uổng, nhưng thủ trưởng của hắn vẫn còn chứ?



- Ngươi...

Mặt Phùng Bảo sắp nhăn như đít khỉ, rồi hắn nhìn sang thư lại nói:

- Mấy câu kế đừng ghi vào.



Thư lại nhìn sang Hải Thụy, thấy hắn gật đầu liền hạ bút xuống, được dịp cho cổ tay nghỉ ngơi một chút.



Phùng Bảo lúc này mới nhỏ giọng nói:

- Hải đại nhân, không phải nói không đề cập tới trong cung sao?



- Ta chỉ hỏi mấy vấn đề thông thường thôi. - Hải Thụy thản nhiên nói: - Tỷ như đang đầu đã chết thuộc ai quản.



- Hắn là người của Đông Xưởng, tự nhiên đều thuộc xưởng đốc quản rồi. - Phùng Bảo không muốn ở bên ngoài nói về kết cấu của Đông Xưởng, chỉ có thể hàm hồ nói.



- Được rồi, mời công công trở lại báo cáo hoàng thượng, đề đốc thái giám Đông Xưởng cùng tả Đô ngự sử nội ngoại cấu kết, mưu đồ gây rối. - Hải Thụy nói rất kinh động: - Bản quan cũng sẽ thượng tấu nói rõ với hoàng thượng.



Nói rồi nhìn sang thư lại:

- Tiếp tục ghi lại!



- Hải Cương Phong! - Vương Đình Tướng triệt để không giả bộ nổi nữa, hắn bật dậy khỏi ghế nói: - Ngươi đừng có mà ngậm máu phun người, bản quan khi nào cấu kết cùng Đông Xưởng!



Không dính vào lên Đông Xưởng, hắn nhiều lắm chỉ bị tội kháng chỉ hành sự, cùng lắm thì không cần cái mũ ô sa nữa, về nhà an hưởng tuổi già là được. Nhưng hiện tại lại để cho Hải Thụy kéo vào như vậy, tội của hắn chỉ có rơi đầu thôi.



Từ xưa đến nay, nội ngoại cấu kết đều là kiêng kỵ lớn nhất của quân vương, Long Khánh hoàng đế có nhân từ cũng không thể ngoại lệ.



Cạch... Hải Thụy vỗ kinh đường mộc, ánh mắt như dao nhìn chằm chằm Vương Đình Tướng, một bước cũng không nhường nói:

- Nếu không phải cấu kết thì đề đốc Đông Xưởng sao có thể bằng một lời của ngươi liền vi phạm thánh ý, giúp ngươi hết đánh lại giết. Nói cho ta biết tới cùng là ngươi lớn hay là hoàng đế lớn?



- Đương nhiên là...

Vương Đình Tướng bị đè ép khí thế hoàn toàn, thấp giọng nói:

- Hoàng thượng lớn.



- Thế vì sao hắn lại bởi vì một lời nói của ngươi liền vi phạm thánh ý?! - Hải Thụy lạnh lùng nói: - Đây còn nói không có cấu kết, không biết hoàng thượng có tin hay không! Bách quan có tin hay không!



- Ngươi... Ta...



Sắc mặt Vương Đình Tướng lúc xanh, lúc trắng, lúc đỏ, lúc đen, cuối cùng trước mắt tối sầm rồi ngã xuống ghế, bất tỉnh nhân sự rồi.



- Vương đại nhân...



Đương trường hỗn loạn, Dương Dự Thụ tự mình xuống dưới đỡ lấy Vương Đình Tướng, tùy tùng của Vương Đình Tướng cũng chạy ào tới, vừa vây quanh đại nhân nhà hắn, vừa trợn mắt nhìn Hải Thụy, còn càn rỡ nói:

- Bức tử lão gia nhà ta, ngươi cũng phải đền mạng!



Hải Thụy như tôn thần vẫn ngồi ở đó, vỗ kinh đường mộc một cái nói:

- Yên lặng!



- Uy... Võ...



Thanh âm đường uy vang lên, tức thì đè xuống toàn bộ tạp âm.



- Dìu Vương đại nhân xuống đường rồi mời thái y chẩn trị. - Hải Thụy trầm giọng hạ lệnh: - Tùy tùng của Vương đại nhân tự tiện xông vào công đường, khẩu xuất vô lễ đối với đường thượng quan, vốn nên phạt mỗi người 40 trượng, nhưng nghĩ tình nóng lòng hộ chủ, giảm xuống một nửa! Dám can đảm tái phạm nữa thì một cái không giảm!



Câu cuối cùng của hắn làm cho mấy tên tùy tùng phải nuốt lời sắp nói ra vào bụng.



***



Sau vài tiết mục giữa giờ, trong đại đường lại khôi phục yên lặng, Hải Thụy nhìn mọi người dưới đường còn chưa hết kinh hồn nói:

- Vấn đề của Vương tổng hiến tạm thời gác lại, đợi Vương tổng hiến bình phục rồi hãy tính.

Lại nhìn Vạn Luân nói:

- Mấy vấn đề trước đó của ta ngươi có thể nói rõ rồi chứ?



Nhìn Vương Đình Tướng bị Hải Thụy làm cho phải giả chết mới qua cửa được, trong lòng Vạn Luân tràn ngập thê lương, quyết tuyệt. Hắn nhìn chằm chằm Hải Thụy nói:

- Hay! Thủ đoạn hay lắm! Ta thấy Hải Thụy ngươi còn lợi hai hơn cả Hầu Tử, đây là muốn đại nháo thiên cung rồi!



Hắn đảo ánh mắt qua mọi người trên đường nói:

- Nếu ngươi đã muốn biết chân tướng như vậy thì hỏi đi! Hỏi đi!



Giọng điệu của hắn đột nhiên đề cao, gần như khàn khàn:

- Chỉ cần các ngươi dám hỏi, con mẹ nó ta cái gì cũng dám nói!



Mọi người đều biến sắc, tai bị chấn cho ù ù.



Nhưng ngoại trừ Hải Thụy, hắn bị điệu bộ lợn chết không sợ nước sôi của Vạn Luân chọc giận, cũng vỗ bàn đứng dậy nói:

- Vậy thì hiện tại ta hỏi ngươi! Tới cùng có phải là Vương Đình Tướng sai sử ngươi tra tấn bức cung Hồ Tôn Hiến hay không?



- Không phải! - Vạn Luân lắc đầu nói.



- Vậy là người phương nào? - Hải Thụy truy hỏi: - Đừng có mà nói mấy kiểu như tự chủ trương làm gì!



- Người đó chính là...



Vạn Luân nhìn mọi người, gằn từng chữ:

- Nội các thứ phụ hiện nay, trung cực điện đại học sĩ Lý Xuân Phương. Giờ thì Hải đại nhân thoả mãn rồi chứ!



Thư lại vẫn đang múa bút thành văn chợt ngừng tay lại, sợ hãi đứng lên, dùng tay lau mồ hôi rồi nhìn sang Hải Thụy nói:

- Đại, đại nhân, cái này...hạ quan thật sự không dám ghi.



- Vậy dừng một chút đi...

Lần này chơi lớn quá, Lục Luân cũng không dám xem kịch nữa, hắn liền mở miệng lần đầu:

- Hải đại nhân, ta thấy đoạn này không cần đâu, phúc thẩm đi.



- Đúng vậy...

Phùng Bảo cũng tiếp lời:

- Họ Vạn này níu kéo lung tung, chúng ta cũng không thể không suy nghĩ được.



Dương Dự Thụ mặc dù không nói lời nào, nhưng nhìn Hải Thụy mãi, ý là bảo hắn có chừng có mực.



- Cầm qua đây. - Hải Thụy lại làm như không thấy những ánh mắt này, chỉ nói với thư lại kia: - Ta tự ghi.



Thư lại liền bưng bản ghi chép lại đặt lên bàn, Hải Thụy cầm lấy bút ghi lại những lời nói lúc nãy của Vạn Luân, tiếp tục hỏi:

- Ngươi nói là Lý các lão, có bằng chứng gì không?



- Đáng lẽ là có thư tự tay viết của hắn đưa cho ta...

Vạn Luân thấp giọng nói.



- Sao ngươi xác định được là do tự tay viết? - Hải Thụy cũng không ngẩng đầu lên, vừa hỏi vừa viết.



- Hai ta là đồng hương đồng niên, vốn quan hệ rất tốt, hắn lại là trạng nguyên, trong số đồng niên chúng tôi thì hắn thành đạt sớm, cho nên ta luôn luôn nịnh hót hắn. - Vạn Luân như đã dứt khoát rồi: - Sau đó ngày lễ ngày tết đều có băng kính, than kính đưa lên, hắn đều viết thơ cảm tạ ta, bình thường cũng có chút thư qua lại, cho nên chữ của hắn ta nhận không sai.



- Lá thư đó ở đâu? - Hải Thụy hỏi: - Lẽ nào cũng đốt rồi?



- Đây mới là mục đích chân chính ta bảo người hầu đốt mọi thứ đi... Vốn tưởng rằng bảo vệ hắn thì hắn có thể bảo vệ ta, nhưng hiện tại... Ta cũng không cần thiết phải chống đỡ thay hắn nữa. - Vạn Luân thở dài một tiếng nói.



Nghe hắn nói đốt rồi, mọi người không khỏi đều thở phào một hơi, chỉ cần không có chứng cứ, chuyện này sẽ không thể làm lớn được! Ai ngờ câu tiếp theo của Vạn Luân lại khiến tất cả mọi người phải hãi đến toát mồ hôi:

- Thật ra chân tướng là, đã mất rồi...