Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 815 : Các thần tiên

Ngày đăng: 17:52 30/04/20


- Mất rồi?

Trên đại đường tất cả mọi người, không dám thở, chỉ nghe Hải Thụy trầm giọng hỏi:

- Sao lại mất chứ?



Giờ khắc này, Hồ Ngôn Thanh không bị mọi nguời chú ý, không khỏi hai chân run rẩy lên.

- Đó là việc phát sinh trong ngày, trước khi ta đi thẩm vấn, đồ đạc vẫn còn ở đây...



- Có cái gì?



- Sắc lệnh của Tổng Hiến, và thư tín của Lí các lão.



- Nói tiếp đi.



- "Ta đã dặn tùy tòng của ta, một khi có biến, phải thiêu hủy mọi thứ, nhưng hai thứ này, nhất định phải cất giữ.Nhưng trên đường bị áp giải vào kinh, hắn nói với ta, lúc đốt các thứ, đã không tìm thấy hai thứ này... Không tin ông có thể đưa hắn đến đối chất, những tùy tùng này vài năm nay đều theo ta phá án khắp nơi, hắn luôn thay ta sửa sang lại hồ sơ vụ án, tuyệt đối sẽ không làm sai.



- Vậy ông hoài nghi là ai lấy trộm?

Hải Thụy truy vấn nói.



- Người này ở ngay trước mắt!

Vạn Luân nhe răng cười nói với Hồ Ngôn Thanh:

- Chính là Hồ tuần án ở cùng với ta!



- Ông đừng vội ngậm máu phun người!

Hồ Ngôn Thanh nhất thời thay đổi sắc mặt, ôm quyền nói với Hải Thụy:

- Hải đại nhân, đừng nghe hắn nói bừa, đây là bịa đặt giả dối!



- Giữ trật tự!

Hải Thụy liếc hắn một cái, liền nhìn phía Vạn Luân nói:

- Ông có chứng cớ gì?



- Gọi người hầu kia đến, hỏi là biết.



- Dẫn người đến!

Hải Thụy phân phó một tiếng, liền có một ông lão mặc áo vải khoảng hơn năm mươi tuổi bị dẫn tới, sau khi dập đầu quỳ đáp lời.



Hải Thụy lặp lại vấn đề một lần, ông lão áo vải kia liền nói, bởi vì hai vị đại nhân ở gian trong, mình ở gian ngoài. Mà phòng trong được thông với Vân Hà nha môn, ngoài thông với cửa ra của gian ngoài, lại không có cửa sổ nào khác, mà mình vẫn bị canh giữ ở trong phòng, chưa từng ra ngoài, trong lúc này chỉ có một mình Hồ Ngôn Thanh ra vào.



- "Vu khống!

Hồ Ngôn Thanh dù sao vẫn còn trẻ tuổi, giơ chân nói:

- Đây là chủ tớ bọn họ vu oan cho tại hạ!



- Đừng vội làm ầm lên!

Hải Thụy gào to một tiếng, chụp được kinh đường mộc nói:

- Bản quan đều có quyết đoán!



Hắn đang muốn hỏi rõ hành tung hôm ấy của Hồ Ngôn Thanh, lại nghe Vạn Luân lại nói:

- Mua một tặng một, Hải đại nhân. Ta còn có nội tình các ông không biết, không biết các ông có muốn nghe.



- Nói.



Hải Thụy mặt không chút thay đổi nói.

- Hồ Tông Hiến bị trọng hình là thật.



Vạn Luân ngẩng đầu lên, lại tuôn ra kinh thiên bí văn nói:

- Nhưng ông ấy cũng không phải bị tra tấn mà chết, mà là... tự sát.



- Oa?

Trên mặt Hải Thụy lộ ra vẻ kinh ngạc. Hắn xem qua báo cáo khám nghiệm tử thi của trấn phủ ti và hình bộ, người trước rất khẳng định đưa ra kết luận Bị tra tấn mà chết , người sau thì giống như hàm hồ nói Cả người nhiều chỗ vết thương trí mạng, ra quá nhiều máu mà chết, tuy rằng không nhất định là tra tấn mà chết, nhưng không loại trừ khả năng là tự sát!



Nén lại hoài nghi trong lòng, Hải Thụy bất động nói:

- Ông có chứng cớ gì!



- Hiện trường đầu tiên sau khi Hồ Tông Hiến chết, là ta và tên cầm đầu Đông Xưởng đến trước.

Vạn Luân tiếp tục yêu sách nói:

- Hắn từ trong tay Hồ Tông Hiến, tìm được một mảnh duệ khí hình tam giác, hắn nói đó là mặt trên của một loại hình cụ Đông Xưởng, Hồ Tông Hiến dùng để tự sát...



Vạn Luân chậm rãi kể rõ, chư vị chủ thẩm, bồi thẩm trên đại đường ngồi không yên... Lôi Lí Xuân Phương vào, vụ án này đủ làm long trời lở đất, bây giờ thằng nhãi này lại vẫn cắn lung tung, lại để cho hắn nói hươu nói vượn, thì thiên hạ đại loạn!



- Dương đại nhân, ta thấy... Hôm nay đến đây đi.



Bên kia Phùng Bảo cũng phụ họa nói:

- Đúng vậy, bây giờ đã giữa trưa rồi, đói đến mềm người rồi.



Hắn thấy sự tình lại động đến Đông Xưởng, nhất thời kinh hãi, cũng thấy vẫn là dừng lại là tốt nhất.



Dương Dự Thụ tuy rằng đồng ý với Hải Thụy, tất cả dựa vào hắn làm chủ, nhưng không thể ngờ, sự tình có thể làm lớn như vậy.Ông là người biết nông sâu, gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Hải Thụy nhớ kỹ tất cả những lời của Vạn Luân nói, ngẩng đầu lên, thấy ba người đều nhìn mình, cũng không có phản đối, chỉ nhẹ nhàng thổi nét mực trên giấy, giao cho thư lại nói:

- Để bọn họ ký tên.



Đợi Vạn Luân và Hồ Ngôn Thanh đều ký tên đồng ý xong, Hải Thụy nói với Hồ Ngôn Thanh:

- Hồ đại nhân, trước lúc vụ án này chưa thẩm tra xử lí rõ ràng, vì bảo vệ an toàn của ngươi, mời nghe theo bố trí của bản quan.



Sau gáy của Hồ Ngôn Thanh cũng cảm thấy mát nhè nhẹ, gật đầu thuận theo nói:

- Theo bố trí của đại nhân.



- Lục chỉ huy. Chuyện này liền giao cho trấn phủ ti, bảo đảm an toàn của Hồ đại nhân.



- Yên tâm đi, ta biết hậu quả. Chờ đến khi khai thẩm, không thiếu một sợi tóc gáy.



Hắn phất tay, liền có một hàng thủ hạ tiến vào, đưa Vạn Luân đi ra ngoài. Hắn liền chắp tay trước ngực hướng về mọi người nói:

- Hẹn gặp lại chư vị.



Nói xong vỗ bả vai của Hồ Ngôn Thanh nói:

- Đi thôi, huynh đệ.



Liền sóng vai ra khỏi đại đường.



Thấy như vậy, Phùng Bảo liền đứng dậy nói:

- Chúng ta đi trước phụng mệnh, Hoàng Thượng còn chờ thư.



Sau khi bọn nha dịch cũng lui ra, đại đường mới vừa rồi còn vô cùng náo nhiệt, một lát chỉ còn lại hai thượng quan Dương Dự Thụ và Hải Thụy, hai người cũng không nói gì, một người đang có chút đăm chiêu đứng kia, người thì sửa sang niêm phong lại hồ sơ cất vào trong kho.

Đợi Hải Thụy bận việc xong, liền làm tư thế mời, cùng với Dương Dự Thụ rời khỏi đại đường, lui về phòng ký nói chuyện.



Sau khi vào phòng, Dương Dự Thụ nhấc ấm trà trên bàn, rót cho Hải Thụy một tách, sau đó rót cho mình, bưng lên uống một hơi cạn sạch, thở dài một hơi, cuối cùng mới nói:

- Qua rồi, qua rồi...



Hải Thụy bưng chén trà chậm rãi uống, trên mặt không có vẻ gì, một chút thanh âm cũng không có.

- Cương Phong huynh, làm quan phải hiểu cân nhắc, biết nặng nhẹ! Chuyện trong độ có thể làm được tốt, thì hết sức mà làm! Chuyện ngoài độ, làm nhiều sai nhiều, cho nên không thể làm!



Lời nói của Dương Dự Thụ nghẹn hồi lâu, đều phun hết ra:

- Ông nói muốn mượn cơ chỉnh đốn Đô Sát viện, điều này ta đồng ý. Vì vụ án này vừa ra, ta liền biết, cấp trên khẳng định muốn bắt Vương Đình Tướng để bình ổn tức giận của quần chúng, việc này ở trong độ, cho nên... có tương lai!



Dừng một chút nói:

- Nhưng sao ông không ngẫm lại, Vương Đình Tướng, Vạn Luân hai người, một lòng một dạ muốn hướng sự tình về nội các, lôi kéo trong cung, ý định muốn làm lớn chuyện, bọn họ là vì cái gì?



- Nhưng lôi những người ở trên vào, muốn cho vụ án không tra tiếp.

Hải Thụy chậm rãi nói:

- Đường cũ, không ngạc nhiên.



- Không quan tâm đường cũ hay không, dùng được là được!
- Lại nói, Trương Thái Nhạc mới là chủ mưu, tất cả mọi người đều là đệ tử củaTừ các lão, ông ấy không thể để cho một mình ngài chịu tiếng xấu thay cho người khác?



- Ông ấy chính là bất công như vậy.



Nhắc đến Từ Giai, Lí Xuân Phương vẻ mặt khinh thường nói:

- Thủ phụ đại nhân đào lý khắp thiên hạ, nhưng thân sinh chỉ có một mình Trương Thái Nhạc, ngươi không thấy được hắn đối với Thẩm Chuyết Ngôn như thế nào, bây giờ để cho một mình ta gánh chịu họa này, có gì đáng ngạc nhiên đâu?



- Nên nói rõ với ông ấy.

Vương tiên sinh cả giận:

- Nếu ông ấy ngồi xem không quản, chúng ta cũng không nói đến tình nghĩa đồng môn, kéo Trương Cư Chính xuống nước.



- Ai, đừng nói lời tức giận vậy...



Lí Xuân Phương lắc đầu, mỏi mệt nhắm mắt lại nói. Trừ phi hoàng đế có ý chỉ, nếu không pháp ti không thể, chỉ dựa vào lời nói một bên của Vạn Luân kia, liền gọi đến nội các đại thần này, đường đường thứ phụ, càng không thể cho hắn định tội. Nhưng ai cũng biết, đây nhưng là vì giữ gìn tôn nghiêm của nội các thôi.



Nhưng mà cho dù pháp ti sẽ không truy cứu, nhưng chỉ cần không thể tự chứng minh trong sạch, hoặc là người có đủ phân lượng cũng đảm bảo trong sạch của mình, ông sẽ không phải tự nhận lỗi từ chức... Nhưng tuyệt sẽ không thừa nhận trừng phạt đúng tội, mà quay về lấy lý do bệnh cũ, dưỡng thân để về hưu, chính là ai cũng đều biết, đó chỉ là che dấu nội khố mà thôi. Nếu không có tầng nội khố này, ông liền thật sự trần như nhộng, chỉ có thể phơi bày tội ác trước dân chúng, chịu phán quyết của đạo đức và pháp luật. Cho nên vì tầng nội khố này, ông cũng phải cả đời giữ gìn trầm mặc, cũng không thể cắn bất luận kẻ nào ra...



Đúng là đoán chắc rồi, ông chỉ có thể ngậm bồ hòn, thầy trò Trương Cư Chính mới không kiêng nể gì, đem tất cả trách nhiệm đều đổ lên người ông.



- Thôi đi, thôi đi, Tái ông mất mã, yên tri phi phúc.



Nói chuyện với Vương tiên sinh hồi lâu, tuy rằng vẫn là hết đường xoay xở, nhưng ít ra trong lòng cũng không phát cuồng, Lí Xuân Phương hít nhẹ một hơi nói:

- Nếu không ở triều đình tiếp được nữa, trở về quê tận hưởng ba tháng pháo hoa đi...



- Cũng phải, Dương Châu nơi đó, dưỡng người.

Vương tiên sinh cười rộ lên nói:

- Buổi sáng da bọc nước, buổi chiều nước bọc da, buổi tối da áp da, đó thật sự cho là hoàng đế cũng không đổi.



- Ha hả...

Lí Xuân Phương bị lời nói thô tục này chọc cười, trấn tĩnh tinh thần nói:

- Đúng vậy, không bằng trở lại.



Liền vo viên Tự biện trạng, ném vào trong thùng giấy, lại thay một quyển sổ tay, viết lại đề mục: Khất hoàn hương dưỡng thân sơ, lần này không cần biện giải cái gì, chỉ cần nói lão mẫu trong nhà đã tám mươi, từ khi ra làm quan tới nay đã hơn hai mươi năm, nhưng lại chưa tròn một ngày hiếu đạo, mỗi khi nghĩ đến điều này, liền ăn không biết ngon, đêm không thể ngủ. Sau đó lại nói, bây giờ triều mới Long Khánh, trời yên biển lặng, triều đình cũng không cần ta, mong hoàng đế cho ta trở về, tận hiếu với lão nương vân vân.



Loại văn chương hợp thời này không hề khó khăn, với Lí Xuân Phương mà nói, tự nhiên là hạ bút thành văn, chỉ chốc lát sau liền làm xong một bản, nhẹ nhàng thổi nét mực, cầm đến bên ngọn đèn đọc thầm lại mấy lần...



Xem một hồi, lại rớt nước mắt xuống, vội vàng vừa lau, vừa ngượng ngùng nói:

- Bỗng phát hiện ra, ta thật sự là bất hiếu...



Vương tiên sinh vội vàng khuyên giải an ủi, trong lòng lại cười thầm nói:

- Không phải nhớ tới lão nương, mà là luyến tiếc quan chức.



Nhưng cũng có thể lý giải, vất vả nửa đời người, rốt cục còn kém một bước lên đến ngai vàng thủ phụ, bây giờ không thể không bỏ đi, là ai đều sẽ không chịu nổi.



Cho tấu chương viết xong vào phong thư dán kín, Lí Xuân Phương gọi đầy tớ của mình tới, phân phó nói:

- Sáng sớm ngày mai, đưa phong thư này đến... Thông chính ti.



Tên đầy tớ không biết đã xảy ra chuyện gì, liền hai tay tiếp nhận phong thư, ai ngờ chủ nhân nhưng lại giữ chặt không buông tay, buông tay cũng không phải, dùng sức cũng không phải, làm cho hắn không biết làm sao.



- Ai...

Lí Xuân Phương lúc này mới thần sắc ảm đạm buông tay, khoát tay nói:

- Đi nhanh đi.



- Vâng.

Tên đầy tớ cầm lấy thư xong, vừa định đi ra ngoài, lại vỗ đầu xoay người lại nói:

- Tiều tôi trí nhớ này, thiếu chút nữa quên việc đại sự.



Nói xong nhỏ giọng bẩm báo nói:

- Mới vừa rồi trong cung đưa tin lại đây, nói Thẩm Các Lão buổi chiều đi ti lễ giám.



- Đi làm cái gì?



- Nói là đệ tấu chương tới.

Tên đầy tớ nói:

- Bởi vì không thông qua nội các đệ trình, liền một mình đi một chuyến.



- Hả...

Vương tiên sinh lắc đầu nói:

- Đường đường đại học sĩ, sao lại tự mình làm loại này? Y khẳng định có âm mưu.



- Uh...

Lí Xuân Phương chậm rãi gật đầu nói:

- Chưa nói tấu chương kia có nội dung gì?



- Đưa cho Trần công công rồi.

Tên đầy tớ nói:

- Ai cũng không biết, bên trên viết gì.



Thấy tên đầy tớ kia nói xong rồi, Lí Xuân Phương phất tay để cho hắn đi ra ngoài.



- Nguy rồi.

Cửa vừa đóng, Vương tiên sinh liền giẫm chân nói:

- Y khẳng định muốn khiển trách Đông Ông.



Lí Xuân Phương cũng luống cuống, lẩm bẩm nói:

- Dựa vào giao tình của y với hoàng đế, thực có thể thỉnh thánh chỉ phải xử lý ta...



Liền ngồi dựa vào ghế, lâm vào sợ hãi vô cùng.



Trong thư phòng Từ phủ, cũng là hiểu rõ cao chiêu.



Vẫn giống như trước kia, Từ Giai nhắm mắt lại, dựa vào trên ghế, Lí Tường ngồi ở một bên. Nhưng vẻ mặt của hai người, đều rất nghiêm trọng... Tin tức Thẩm Mặc vào cung, trước tiên liền truyền đến Tướng phủ, cũng làm cho Từ Giai suy đoán một phen. Nhưng năng lượng của ông, chung quy là hai đệ tử kia không thể bằng được, đến giờ phút thắp đèn, có người truyền tay bản sao tấu chương của Thẩm Mặc, cùng lời nhắn của Trần Hoành mang đến: Thẩm Các Lão là thần tử thân tín của Hoàng Thượng, chúng ta cũng không thể giữ lại tấu chương của y, chỉ có thể trong lúc Hoàng Thượng xem, cố gắng phá hỏng.



Sau khi xem tấu chương, Từ các lão tâm như sắt đá, cũng không khỏi rung động nói:

- Thật sự là đệ tử tốt của ta phải đấu cùng lão phu đến cùng.



Nói đến đây, ông ta râu tóc tung bay, tức giận bừng lên

- Phân phó ngày mai Trương Thái Nhạc lại đây.



Từ Giai trầm giọng nói với Lí Tường:

- Không cần ngăn trở.



Lí Tường sửng sốt, nhỏ giọng hỏi:

- Nguyên Ông, lão nhân gia ngài ban ngày mới vừa phân phó xong, còn phải cho hắn một khoảng thời gian.



- Nhưng người khác cũng không theo quy củ, đệ tử tốt của ta lại đi trợ giúp hoàng đế.

Từ Giai nhìn lên phòng nói:

- Vậy lão phu cũng không thể khách khí nữa...



- Vâng.

Lí Tường trầm giọng đáp, trong lòng nghĩ chưa từng thấy Nguyên Ông lo lắng như vậy. Lí Tường sau khi rời khỏi, thư phòng chỉ còn lại một mình Từ các lão, ông ta vẫn không nhúc nhích ngồi ở đó, tâm tư lại dao động rất nhanh...



Thẩm Mặc ra một chiêu này, thật sự ngoài dự kiến của ông, điều này tám phần muốn kéo Trương Cư Chính vào, hoàn toàn vượt qua điểm mấu chốt của ông.



Long có nghịch lân, ông đường đường là Tể tướng tôn nghiêm, cũng không dễ xâm phạm.

Tiếp đó, chỉ có thể không lưu thủ, phát động thế công triệt để, đuổi đệ tử không nghe lời kia ra khỏi triều đình.



Về phần hậu quả, chê trách, không phải là vấn đề bây giờ nên lo lắng... Cái duy nhất phải suy nghĩ chính là, lão thái giám Trần Hoành kia rốt cuộc có thể dựa vào hay không? Nếu ông ấy không vấn đề gì, tất cả cũng không có vấn đề gì nếu không chính là hãm hại cha... Từ các lão trong lòng ngàn rối bời, suốt một đêm đều suy nghĩ vấn đề này...