Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 816 : Tể tướng phẫn nộ

Ngày đăng: 17:52 30/04/20


Sáng sớm ngày hôm sau, Trương Cư Chính sau một đêm gây sức ép vừa mới ngủ được, liền bị một trận tiếng đập cửa dồn dập làm cho bừng tỉnh. Còn có một tiếng gọi rất nhỏ:

- Các Lão, Các Lão...



Y trong lòng có việc, lập tức liền tỉnh, nghe ra là tên đầy tớ Trương An, liền trầm giọng nói:

- Vào đi.



Đợi Trương An tiến vào, hắn đã mặc áo đứng dậy, mở rèm cửa trong phòng, vẻ mặt bình tĩnh nói:

- Chuyện gì?



- Trong cung có tin rồi.

Trương An vừa đưa tờ giấy lên, vừa nhỏ giọng nói:

- Vừa mở cửa cung liền đưa lại đây.



Trương Cư Chính cầm lấy tờ giấy, chỉ thấy bên trên viết ngắn gọn Mặc bảo thạch lộc, hứa thẩm mạnh đằng! tám chữ vô cùng đơn giản này, lại làm cho Trương Cư Chính cảm thấy một trận thiên xoay địa chuyển, đỡ lấy bả vai Trương An đứng một hồi lâu, mới hồi phục tinh thần lại, mặt âm trầm nói:

- Chuẩn bị kiệu, xuất cung...



Kiệu rất nhanh ra khỏi cửa cung, chỉ đi không đến một chén trà, đã đi đến trước phủ Từ Giai.

Trải qua vô số lần đả kích, đối với việc Từ Giai có thể gặp mình hay không, trong lòng Trương Cư Chính rốt cuộc không để ý. Hắn chỉ hiểu rõ một điều, nếu lần này còn không thể đi vào, vậy chứng tỏ Từ Giai thật sự đã bỏ mình. Một khi không có Từ Giai che chở, kết cục của mình khẳng định sẽ vô cùng thê thảm...



Trương An muốn tiến lên gõ cửa, lại bị hắn quát bảo ngưng lại. Trương Cư Chính phân phó mở cửa kiệu ra, xuống kiệu. Trong ngõ nhỏ gió rất lớn, giống như lưỡi dao nhỏ quất vào người, hắn lại không hề có cảm giác, bình tĩnh đứng ở đó, mặt không chút thay đổi nhìn đại môn đóng chặt cửa của Từ phủ.



- Lão gia, bên ngoài lạnh lắm.

Trương An nhỏ giọng nói:

- Ngài đến bên trong kiệu chờ xem.



Hắn lo lắng lại chờ uổng công một chuyến, mời Trương Cư Chính ngồi ở bên trong kiệu, ngoài sự ấm áp ra, còn có ý tứ đỡ bị mất mặt.



- Không cần.

Trương Cư Chính chậm rãi nói:

- Các ngươi đều trở về đi.



- Gì?

Trương An há to mồm nói.

- Đều trở về, lập tức.



Trương Cư Chính vẻ mặt nghiêm nghị, vẻ nghiêm nghị không thể xâm phạm, làm cho đám người hầu không dám nhiều lời, đành phải cẩn thận mỗi bước nâng cỗ kiệu, ngoan ngoãn chạy lấy người.

Trước cửa Từ phủ, cả một con ngõ nhỏ, chỉ có một mình bóng dáng của Trương Cư Chính, có vẻ cô đơn như vậy, rồi lại kiên quyết như vậy... Lần này ta quả thật thua hoàn toàn, nhưng ta không thể cứ bỏ qua như vậy, nếu không chờ đợi mấy chục năm của mình, sẽ thành trò cười; Đầy bụng tài hoa, cũng không ai có thể biết được; kế hoạch lớn chí lớn trong lồng ngực, càng là ba hoa phét lác không đáng giá một đồng. Nếu thật sự là như vậy, còn không bằng đã chết.



Vô luận như thế nào, chỉ cần chính mình còn có cơ hội trong nội các, chẳng sợ sau khi qua được cửa ải này, lại ngủ đông mười năm, hai mươi năm, sẽ đợi đến giờ khắc lật bàn! Hắn đã hạ quyết tâm, nếu Từ Giai không mở cửa, liền quỳ không dậy, cho nên mới đuổi thuộc hạ của mình về. Về chuyện làm như vậy có thể bị chê cười hay không, hắn đã không thèm để ý...



Sau khi chuẩn bị xong tâm lý, Trương Cư Chính chậm rãi bước trên bậc thang cao cao của Tướng phủ, gõ cánh cửa lạnh như băng kia: Cốc cốc cốc...

- Ai đó?



Truyền đến giọng hung ác của người gác cổng:

- Nếu là khách tới thăm xin mời quay về, Tướng gia nhà ta không tiếp khách.



Trương Cư Chính khóe miệng co rúm một chút, nhưng vẫn dùng giọng kiên định mà nhẹ nhàng hồi đáp:

- Mời thông báo cho sư phụ một tiếng, đệ tử Trương Cư Chính đến vấn an, chẳng biết có được gặp không...



- Hóa ra là Trương các lão...

Bên trong truyền ra giọng nói rõ ràng không giống với vài lần trước:

- Tướng gia nhà ta đã phân phó, người khác không gặp, nhưng ngài thì ngoại lệ.



Lời còn chưa dứt, có tiếng kít kít, cửa phủ mở ra...



Nhìn thấy đại môn Từ phủ mà mình cầu mãi mấy ngày, mới được bước vào đang chậm rãi mở ra, vẻ mặt Trương Cư Chính vô cùng phức tạp, như trút được gánh nặng, có chút âm thầm mừng vui, nhưng nhiều hơn cũng là sự sỉ nhục thật sâu... Niều ngày bị cự tuyệt ở ngoài cửa, đã làm tổn thương nghiêm trọng lòng cao ngạo mà tự ti của hắn.



Nhưng khi đối diện với người trong Từ phủ, hắn đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh và cao quý ngày xưa.



Người trong Từ phủ cũng khôi phục lại vẻ tôn kính với hắn như xưa, một đường cung nghênh, dẫn hắn tới thư phòng của Từ Giai. Sau đó những người hầu đều lui ra, trả lại không gian cho thầy trò mật đàm.



Ngày hôm nay Từ Giai không mặc đạo bào, không ngồi ở chiếc ghế mà bình thường vẫn ngồi. Mà mặc yến phục nhất phẩm, ngồi ngay ngắn trên ghế thái sư, một tay cầm một quyển sách đang đọc. Ánh nắng mặt trời vàng rực rỡ xuyên qua cửa sổ chiếu vào trên người ông, làm cho Từ các lão có tinh thần hơn nhiều so với bình thường. Nhìn kỹ lại, hôm nay tinh thần của ông, còn lộ ra một vẻ uy nghi sát khí bình thường chưa bao giờ hiển lộ uy, tướng thể, tướng tôn, tướng uy, đều là Trương Cư Chính từ nhiều năm nay, nhìn thấy một lần mạnh nhất.



Vừa vào thư phòng, vẻ mặt Trương Cư Chính cũng trở nên vô cùng kính cẩn, vô cùng túc mục ở trước ghế ngồi của Từ Giai bái tam bái, liền không kêu một tiếng quỳ gối ở đó.



Từ Giai không nhìn hắn, còn đang chuyên chú đọc sách.



Trương Cư Chính cũng không lên tiếng, liền lẳng lặng quỳ như vậy.



- Vi sư đọc《 hàn xương lê tập 》

Từ Giai lên tiếng nói:

- Nhưng với Xương Lê tiên sinh, sinh ra rất nhiều cảm giác đồng bệnh tương liên... Thúc đại thông minh tuyệt đỉnh, có biết vi sư xem là tập nào không?



Trương Cư Chính trong lòng rúng động, liền biết tám phần là《 tế thập nhị lang văn 》, nhưng lời này tuyệt đối không thể nói ra. Phục lão phục lão, mình nói thế nào cũng được, người bên ngoài nói một tiếng, chính là mạo phạm thiên đại.



- Xem ra ngươi đã đoán được, không có gì phải kiêng dè.



Từ Giai hạ sách xuống, hơi nhắm mắt nói:

- Vi sư kiểm tra ngươi một chút, sáu câu sau của quyển Ngô tự kim niên lai, xem xem còn nhớ không?



Trương Cư Chính từ nhỏ đã có tiếng là thần đồng, người thiên tư dĩnh ngộ rất nhiều, tuy rằng nhiều năm không ôn tập văn chương của Hàn Thoái Chi, nhưng vẫn lập tức nghĩ đến sáu câu kia. Nhưng hắn tâm cơ sâu nặng, phàm là đăm chiêu suy nghĩ, đều phải ở trong lòng nghĩ qua một lần mới có thể nói ra. Trong lúc suy nghĩ, liền thể hội thâm ý của Từ Giai để cho mình thuộc sáu câu này.



- Đọc...



Từ Giai hôm nay rất uy nghiêm, tăng thêm ngữ khí thúc giục nói.



Trương Cư Chính liền thở sâu đọc lên:

- Ngô tự kim niên lai, thương thương giả hoặc hóa nhi vị bạch hĩ. động dao giả hoặc thoát nhi lạc hĩ. Mao huyết mục ích suy, chí khí nhật ích ngạo... Kỷ hà, kỷ hà...



- Kỷ hà bất tòng nhữ nhi tử dã!

Giọng củaTừ Giai lạnh đến ghê người, gằn từng tiếng giống như lưỡi dao sắc bén cắm ở trên người Trương Cư Chính.



Tròng mắt của Trương Cư Chính nhất thời đỏ lên, chỉ có thể cúi đầu thấp xuống.

- Ngẩng đầu lên!



Giọng uy nghiêm của Từ Giai:

- Còn chưa tới lúc khóc tang cho ta, lại nói lão phu có đứa con, cũng không cần ngươi phải khóc tang cho ta!



Lời nói này, Trương Cư Chính chỉ có thể ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng, giọng nghẹn ngào nói:

- Sư tướng nói rất đúng, đệ tử toàn gây cho ngài phiền toái, thật sự không đáng làm người!



Lời nói này, Trương Cư Chính chỉ có thể ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng, giọng nghẹn ngào nói:

- Sư tướng nói rất đúng, đệ tử toàn gây cho ngài phiền toái, thật sự không đáng làm người!



- Hừ...

Từ Giai kêu lên một tiếng đau đớn, thấy đệ tử xưa nay kiên cường kiên nghị, lại cũng lệ rơi chan chứa, trong lòng không khỏi mềm xuống... Trong lúc ngẩn ngơ, ông giống như trở lại mùa xuân của hai mươi năm trước, lần đầu tiên khi gặp được người thanh niên cao ráo, phong hoa tuyệt đại này...



Lúc ấy ông chỉ là hàn lâm học sĩ, mà Trương Cư Chính lại là tân khoa tiến sĩ lần đầu và Thứ thường quán. Tuy rằng thứ cát sĩ đã là tinh anh trong tinh anh, nhưng người thanh niên này, vẫn để lại cho Từ học sĩ ấn tượng sâu sắc, cách nói năng và kiến thức của hắn, còn có trí tuệ không gì sánh kịp, đều làm cho Từ Giai thán phục không thôi.



- Thúc đại, ngươi còn chưa lấy số đi?

- Mong thầy ban tặng.

- Vậy gọi Thái Nhạc đi! Vi sư hy vọng ngươi có thể trở thành nam thiên nhất trụ của Đại Minh ta!

- Đệ tử nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của thầy...



Qua quan sát mấy năm, biểu hiện của đệ tử này, làm cho Từ Giai vừa lòng đến cỡ nào, đắc ý đến cỡ nào, vì có người kế tục mà vui mừng! Vì để cho sự nghiệp của mình có thể tiếp tục, Từ Giai không tiếc tâm lực, bất kể lợi hại tận tâm cân nhắc khối ngọc chưa mài này, hy vọng có thể tạo hắn thành một thủ phụ đạt tiêu chuẩn đại thể ổn trọng, ôn nhuận như ngọc.



Nhưng khi ông lấy trân bảo từ trong phòng tối ra, chuẩn bị làm cho nở rộ quang hoa, nhưng không khỏi có cảm giác ngoài ý muốn... Hai mươi năm công phu, không đánh mất đi sự bén nhọn và nhuệ khí của Trương Cư Chính, dùng dao mổ trâu cắt tiết gà liền bắn ra bốn phía, đâm vào hai mắt ông đau nhức! Từ Giai thế mới biết, hóa ra đệ tử này, căn bản không phải là ngọc mà mình muốn, mà là một khối kim cương!



Nghĩ đến chính mình cả đời tự xưng là biết người, phút cuối cùng, lại nhìn nhầm mấy người đệ tử, yêu quý trong mắt Từ Giai chuyển thành thất vọng, buồn bã thở dài nói:

- Thái Nhạc, vi sư hối hận nhất, chính là mấy năm nay bảo vệ ngươi quá tốt, thật không ngờ hoa nở trong phòng ấm, đánh không lại cỏ dại lớn lên trong dầm mưa dãi nắng...



Dừng một lát lại thở dài nói tiếp:

- Bây giờ vi sư đã già rồi, chèo chống triều cục, đã lực bất tòng tâm. Rốt cục chống đỡ được bao lâu, ta cũng chưa tính toán gì..."



Nghe Từ Giai ví mình với Hoa nở trong phòng ấm , Trương Cư Chính gật bừa nói:

- Đệ tử tự nhận không kém so bất luận kẻ nào, chính là quân bài trong tay quá nhỏ, mới rơi vào thế bị động. Nếu có thể khống chế bài nhiều một chút, đệ tử tất nhiên có thể thay sư tướng đứng vững ở phía trước!"

- Đến bây giờ còn không thể nhìn thẳng vào chính mình, như vậy sao có thể đi lên?



Từ Giai ảm đạm thở dài nói:

- Theo ta nhiều năm như vậy, ngày ngày dạy bảo. Xem ngươi không quan tâm tiến bộ, sai người âm thầm đánh chết Hồ Tông Hiến, sự tình sau khi bại lộ, lại vọng tưởng thiên lao diệt khẩu! Đây là hành vi đường đường các lão nên có sao, ngươi có biết chiêu này rước bao nhiêu hận? Muốn tìm cái chết, cũng không phải là cách ngươi tìm!



- Thực lực không đông đảo, chỉ có thể làm chiêu hiểm...

Trương Cư Chính nói:

- Nhưng nếu không phải Lí Xuân Phương gây thêm phiền toái, sao có thể rơi vào tình cảnh này...



- Đến bây giờ cũng không biết nội tình của Lí Xuân Phương, còn luôn mồm bịa lý do, ngươi thất bại quả không oan!



Từ Giai càng tỏ vẻ nghiêm khắc nói:

- Trương Thái Nhạc, đừng coi người khác là ngốc, hãy suy nghĩ đi, bây giờ ai còn xem chuyện của ngươi nữa?! Vi sư ta mấy ngày nay không ở nội các, mọi người đều không dám làm, phơi một mình ngươi ở văn uyên các! Đối mặt với sự thật đi, người ta không động đến ngươi, không phải sợ hãi ngươi, mà là còn e dè sư phụ này ở sau ngươi! Ngày nào đó vi sư thật sự cuốn gói về với ông bà, ngươi sợ sẽ trở thành thịt cá tren thớt, bị người ta xâu xé.



Để hoàn toàn thuần hóa đệ tử này, Từ Giai cố ý không nói nặng lời.



Nhưng Trương Cư Chính tuy rằng hơi chói tai, nhưng vẻ mặt vẫn kinh ngạc nhìn Từ Giai nói:
Nói xong nhìn Hải Thụy nói:

- Nhưng xem ra ông nói đúng, Hoàng Thượng và nội các, hạ quyết tâm phải tra rõ án này.



- Không cần thiết

Hải Thụy thong thả chậm lắc đầu nói:

- Vừa rồi Từ các lão ra khỏi cửa, bây giờ hẳn là đã vào ngọ môn.



- Cái gì?

Dương Dự Thụ khó tin nói:

- Ông, ông phái người theo dõi nguyên phụ sao?



- Có gì không thể? Từ các lão vừa ra khỏi cửa, thần tiên lớn nhỏ của kinh thành đều biết. Chúng ta nếu cái gì cũng biết cuối cùng, chỉ có thể bị người ta dắt mũi đi.



- Ông thật là lợi hại

Dương Dự Thụ giơ ngón cái, cười nói:

- Nhưng lần này theo dõi là đúng.



Từ Giai đột nhiên chấm dứt ngủ đông, vội vàng vào cung, đương nhiên là phải ứng đối với chỉ dụ đột ngột này... Tuy rằng kết quả như thế nào còn chưa biết, nhưng theo phỏng đoán, dựa vào mặt mũi và năng lực của thủ phụ đại nhân, khả năng thuyết phục được hoàng đế rất lớn.



- Nếu chỉ dụ thay đổi, chúng ta cũng đã vội vàng khai thẩm, như vậy sẽ bị động rồi.

Dương Dự Thụ cho là may mắn nói:

- May là biết sớm...



Nói xong, đã thấy Hải Thụy ngồi như sương lạnh, giọng của hắn rất nhỏ nói:

- Ông muốn nói cái gì?



- Mục đích củaTừ các lão làm như vậy là gì...

Giọng của Hải Thụy không lớn, nhưng từng chữ rất rõ ràng.

- Đương nhiên không cho thẩm tiếp vụ án.、



Dương Dự Thụ nói:

- Vạn nhất liên hệ tới hai vị các lão, nội các còn mặt mũi gì?.



- Nội các nếu cần mặt mũi, sẽ không để cho ta thẩm vụ án này.

Hải Thụy cười lạnh một tiếng nói:

- Ta thấytrên người hai tên thái giám kia, có chân tướng mà chúng ta vất vả tìm kiếm! Các thần tiên không ngờ, Hoàng Thượng có thể để cho ngoại đình thẩm hai người bọn họ, lúc này mới cuống lên.



Dừng một chút, thở dài một tiếng nói:

- Chính là không thể ngờ, Từ các lão cũng liên lụy vào, thật là làm cho người ta thất vọng.



- Ngay cả thủ phụ ông cũng dám sắp xếp.

Dương Dự Thụ vội vàng nói:

- Nói không chừng, Nguyên Ông chính là lo lắng cho đại cục, đơn thuần muốn dàn xếp ổn thỏa.



- Chỉ hy vọng là như thế...



Hải Thụy không hưởng ứng một câu, liền khép hờ hai mắt. Dương Dự Thụ biết, hắn đang ở trạng thái tự hỏi, không khỏi âm thầm cầu nguyện: Phật tổ phù hộ, đừng để hắn vờ ngớ ngẩn...



Không để hắn đợi lâu, Hải Thụy mở mắt ra, trầm giọng nói:

- Phải thẩm! Nếu không vụ án này, sẽ trở thành án chết, vĩnh viễn không có ngày kết án.

- Sao lại thế?

- Bởi vì nguyên phụ nhúng tay vào, Từ các lão dù làm mùng một, sẽ không để lộ ngày rằm.

Hải Thụy lạnh lùng nói:

- Tất nhiên sẽ không cho chúng ta cơ hội, vạch trần chân tướng.



Nói xong tay phải nắm chặt, đấm thật mạnh nói:

- Chúng ta hai tên tiểu khâm sai này, chỉ có thể lợi dụng thời gian này! Không có gì để nói, thẩm không được thì vĩnh viễn thất bại.



- Cực đoan rồi, Cương Phong huynh.

Dương Dự Thụ chau mày nói:

- Ta biết ông là người cương trực, đối với triều Đại Minh cũng không chỉ có mình ông ưu quốc ưu dân, còn nhiều người có đầu óc tỉnh táo, nhìn xa trông rộng, bọn họ không hẳn không muốn trên dưới một lòng, chấn hưng Đại Minh! Ông lần này đánh một số người, sẽ còn có những người khác nhảy ra đấu với ông, ông vĩnh viễn sẽ không thiếu đối thủ, thẳng đến lúc ông bị đánh hạ mới thôi.



Lời nói này, hiển nhiên nhằm vào ngày đó, Hải Thụy ở trên đường Trường An khẳng khái phát biểu; hiển nhiên Dương Dự Thụ đã sớm muốn nói, nhưng vẫn chịu đựng chưa nói mà thôi.

- Chỉ cần chúng ta trình hồ sơ vụ án trước mắt lên triều đình, tất nhiên có thể khiến cho Đô Sát viện thay máu, đồ vô sỉ ti tiện này,sẽ thay thế vị trí của tân ngôn quan nhiệt huyết trung nghĩa! Công lao muôn đời, từng bước dặm xa, chuyện này thành công, chúng ta còn có công với xã tắc.



Hắn thỉnh cầu Hải Thụy nói:

- Lui một bước trời cao biển rộng, tiến thêm một bước đầu rơi máu chảy! Cương Phong huynh, không cần tham công, tiến vào nội các, thì kiếm củi ba năm thiêu một giờ! Lòng tham không đủ rắn nuốt tượng, chẳng lẽ ông không rõ?



Nói xong lại đứng dậy hành lễ, nói với Hải Thụy:

- Cương Phong huynh, hãy nghe ta một lần đi.



Hải Thụy đứng lên, đi sang một bên, tránh khỏi hành lễ của Dương Dự Thụ, thong thả nói:

- Hạ quan chính là xuất thân cử nhân, sinh ra ở nơi man di hải đảo, nguyện chết ở Nam Bình,trước làm tri huyện, lại thành tri phủ, lại lên làm kinh quan, từ lang trung đến thiếu khanh! Chức quan càng làm càng lớn, so với hai bảng tiến sĩ kia, còn sớm mặc hồng bào! Ta thường hỏi chính mình, triều đình rốt cuộc sao lại cất nhắc với ta như thế.



Nói tới đây hắn cao giọng nói:

- Đơn giản bởi vì trong mắt Hải Thụy ta không dụi hạt cát, trong miệng dám nói thật.



Dương Dự Thụ sửng sờ đứng đó, hắn lại đã quên nam nhân này, từ đầu đến cuối vẫn là như vậy.



- Ta từ năm Gia Tĩnh hai mươi tám vào quan trường, đến nay đã mười tám năm. Trong mười tám năm qua, ta biết từ nam đến bắc, từ địa phương đến chốn quan trường của kinh sư. Ta nhìn thấy, biết đến chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung, đó chính là Cá mè một lứa! Quan viên ở các nơi đều là lập bang kết phái giơ đuốc cầm gậy, bài trừ dị kỷ! quan viên lớn nhỏ vì nước chăn dân , mỗi ngày đều vắt óc tìm mưu kế, suy nghĩ làm thế nào bảo vệ được vị trí của mình, cùng với làm thế nào cướp được vị trí của người khác. Cho nên một nơi quan trường của hai kinh mười ba tỉnh Đại Minh ta, đều tràn ngập hơi hướng mưu kế và phòng bị -- mỗi người đều có mưu mô, tính kế, chỉ tính sổ sách của mình, mà không tính đến sổ sách của quốc gia.



- Để cho một đám đồ đệ tư lợi trị quốc, cũng khó trách Đại Minh loạn trong giặc ngoài, tệ nạn kéo dài!



- Triều đình dùng ta, chính là dùng một chữ chân, nếu ta không làm đến cùng, không bằng về nhà phụng dưỡng lão mẫu.



Hải Thụy nói xong mắt sáng như đuốc nhìn phía Dương Dự Thụ nói:

- Mới vừa rồi đại nhân nói Công lao muôn đời, từng bước dặm xa hạ quan không dám gật bừa! Chỉ cần bệnh nặng của thiên hạ vẫn còn, thì vĩnh viễn không có Công lao muôn đời ‘



- Ông nói đúng.

Dương Dự Thụ cười gượng nói:

- Ai có thể có thể trị được bệnh của thiên hạ? Căn bản là không thể!



Hải Thụy lại kiên định nói:

- Nội các là trung tâm của triều đình, lại là thủ lãnh quan trường Đại Minh. Nề nếp của nội các, chính là nề nếp của triều đình, nội các bất chính, thì thiên hạ cũng lộ tà khí! Cho nên ông nói chỉ tra Đô Sát viện, không tra nội các, ta không thể đồng ý, bởi vì thế này cũng vô nghĩa... Ông triệt một tên Vương Đình Tướng, hắn sẽ thay bằng Lí Đình Tướng, Dương Đình Tướng, làm như vậy, sẽ vẫn như cũ! Đô Sát viện muốn làm, nội các càng phải tham gia, chỉ có đầu óc tỉnh táo, mới có thể nề nếp chính, chỉ có nề nếp chính, mới có thể tiêu trừ bách bệnh! Đạo lý như vậy chẳng lẽ đại nhân không rõ?



Nói xong hắn cung kính hướng về phía Dương Dự Thụ:

- Mấy ngày trước ta đã nói, Hải Thụy ta không phải hạng người vong ân phụ nghĩa, mời ngài hôm nay rời khỏi nha môn, không cần tham dự vào... Vua dân đều biết, Hải Thụy ta vô đảng nếu bởi vậy mà bị tội, thì là tội của một mình Hải Thụy ta, không can hệ với đại nhân."



Hải Thụy nói xong, liền lẳng lặng nhìn Dương Dự Thụ, chỉ thấy hắn ánh mắt nửa sáng nửa tối, vẻ mặt cũng thay đổi, hiển nhiên đang đấu tranh tâm lý kịch liệt.



Hồi lâu, Dương Dự Thụ lại xùy một tiếng, chỉ vào Hải Thụy cười mắng:

- Hải Cương Phong ông được, may ta còn nghĩ đến ông là người thẳng thắn, không biết ông thật sự là giảo hoạt!



- Đại nhân cũng là người chính nghĩa,

Hải Thụy đỏ mặt nói:

- Mới có thể vẫn dung túng hạ quan.



Nói xong nghiêm mặt nói:

- Nhưng vẫn mong ông cứ hồ đồ, như vậy mới không bị ta liên lụy.

- Ta là chủ thẩm lại là thượng quan của ông, ông đi vào rồi, ta có thể chạy trốn sao.



Dương Dự Thụ tức giận nói:

- Thẩm thì thẩm đi. Thẩm xong trận này, ta cũng coi như không có lỗi với lương tâm, không có lỗi đọc nửa đời sách thánh hiền...



Nói xong nhìn Hải Thụy nói:

- Lần trước ở Trường An phố, ta nói chọc vào cái sọt lớn, ông nói còn không tính...



Dừng một chút, lại có chút trêu tức nói:

- Lần này coi như xong rồi?



Lần này đến phiên Hải Thụy ngây người, suy nghĩ trong chốc lát, bèn gật đầu nói:

- Nên thôi.. đi...



- Cái gì kêu thôi đi...

Dương Dự Thụ trợn mắt nói.



Hai người chờ áp giải phạm đến, trong lúc này, Dương Dự Thụ không ngừng dặn Hải Thụy, như là Trong cung chuyện từ trong cung đi thẩm, ngàn vạn lần không cần đề cập đến cung đình bí ẩn! hoặc là Nếu kia hai tên thái giám một lòng một dạ, muốn hướng sự tình vào trong cung, xả trên người Hoàng Thượng, ông cũng không nên không biết nặng nhẹ. Một khi làm đến việc này, hai chúng ta đều bị cuốn vào, cũng là việc bất đắc dĩ.



Hải Thụy tựa như lão tăng ngồi thiền, ngồi ngay ngắn ở trên ghế, chỉ có Dương Dự Thụ hỏi hắn Nghe hiểu chưa? hoặc là Nhớ kỹ đi?, hắn mới khẽ gật đầu, tỏ vẻ mình đang nghe.



Sau đó Dương Dự Thụ cũng hết sức, liền ngậm miệng, hai người im lặng chờ đợi, cho đến lúc bên ngoài có tiếng bước chân vang lên...



Người đến chính là chỉ huy bắc trấn phủ ti Lục Luân, hắn chắp tay trước ngực về phía hai người nói:

- Nhị vị đại nhân đã nhận được chỉ dụ rồi chứ?



Thấy hai người gật đầu, hắn liền nói tiếp:

- Triều cục làm trọng, thời hạn gấp gáp, mời nhị vị đại nhân lập tức đến phòng thẩm vấn đi.



Chịu thẩm chính là tiền ti lễ giám thái giám, Đông Xưởng đốc công, đều là lời nói có thể lộ bí mật, đương nhiên không thể công khai thẩm tra xử lí.



Hai người gật gật đầu, đội mũ quan lên, cùng Lục Luân ra khỏi phòng ký, đi về phòng thẩm vấn.