Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 97 : Đào ngu thần (1)

Ngày đăng: 17:42 30/04/20


Dù sao là huynh đệ cùng tộc, Thẩm Mặc không tiện đẩy bọn chúng tới đường cùng, liền nói với mấy người đốc công:

- Chư vị cứ làm việc đi, mấy tên tiểu tử này tôi lĩnh về trước vậy.



Đốc công cười siểm nịnh:

- Còn một tên nhóc đang nằm bên trong kia, cũng mang tới cho công tử chứ?



Thẩm Mặc gật đầu:

- Làm phiền huynh đệ rồi.



Không bao lâu sau, hai nam tử sốc Thẩm tam thiếu gia tập tễnh tới, Thẩm Mặc thấy hắn như thiên quan vạn ma dầy xéo vậy, thần sắc mỏi mệt, nửa sống nửa chết, không khỏi thẩm nghĩ :" Rốt cuộc là hắn phải chịu đãi ngộ bất nhân thế nào, mới biến thành bộ dạng như thế này?"



Thấy trong mắt Thẩm gia có vẻ tò mò, người đốc công kia vội giải thích:

- Tên tiểu tử này quá sợ hãi, chỉ mới làm một buổi sáng đã không chịu nổi, ép hắn làm tới tối liền hoàn toàn đổ gục, đứng cũng không đứng dậy nổi.

Sao mấy lời này nghe có vẻ như có chút ý dấu đều hở đuôi.



Thẩm Mặc nhìn cái vẻ mặt thê lương muốn chết của Thẩm Trang, cùng với vẻ ngoài thất thần rõ ràng, là biết tên đốc công này không nói thật, nhưng y không có hứng thú tìm hiểu thêm, liền để ba tên gia hỏa mặt mũi xưng vù đưa Thẩm Trang về nhà, chẳng thèm giáo huấn bọn chúng một câu.



Sau khi rời khỏi bến tàu, y trước tiên tới phố Bảo Hữu Kiều, đánh tiếng với cha mẹ Trường Tử, hai người họ tất nhiên đồng ý ngay, cha Trường Tử cười ha hả nói:

- Sợ hai cha con công tử ở bên đó không quen, chúng tôi mỗi ngày vẫn quét dọn phòng ở bên này cho hai người đó.

Liền bảo Trường Tử lấy xe, theo Thẩm Mặc về chuyển đồ tới.



Cũng may tú tài chuyển nhà toàn là sách, chỉ thêm vài bộ y phục, bộ chăn gối, một cái xe là mang về hết. Đợi bố trí lại xong, còn không bị lỡ bữa trưa.



Cơm trưa rõ ràng thịnh soạn hơn rất nhiều, Diêu đại thúc đặc biệt hầm gà đen bổ não cho y. Thẩm Mặc cám ơn xong lại bảo ông ta đừng lãng phí như thế. Diêu đại thúc cười nói:
- Thì ra là Đào Ngu Thần tề danh với với Chư Đại Thụ của Sơm Âm.



- Sao nỏi tiếng bao năm như thế vẫn là đồng sinh chứ?



- Điều này thì ngươi không biết rồi, người ta mười lăm tuổi tới Nhạc Lộc thư viện cầu học, thầy là La Hồng Tiên trạng nguyên ba mươi năm trước, học liền năm năm, hiện giờ thành tài hạ sơn, chiếm lấy "tiểu tam nguyên" còn chẳng phải dễ như trở lòng bàn tay.



Nghe rõ ràng nguyên do, Thẩm Kinh nhỏ giọng nói:

- Huynh đệ, có người muốn át sự nổi tiếng của ngươi rồi.



Thẩm Mặc gật đầu, nói khẽ:

- Vậy phải thi đã rồi mới biết được.

Sự ngạo nghễ trong lời nói làm chao Thẩm Kinh ngây ra một chút, hắn biết rằng Thẩm Mặc xưa nay không thích nổi trội, vừa rồi nói thế chẳng qua là trêu đùa mà thôi.



Nhưng hắn không biết làm người phải khiêm nhường, làm quan càng phải khiêm nhường, duy chỉ có chuyện khoa cử là tuyệt đối không thể khiêm nhường. Thanh danh càng lớn, tiền đồ càng vinh quang, phải biết rằng ở Đại Minh, chỉ có ba mươi hai người mỗi lần thi tốt nhất mới có thể vào nội các lầm tể tướng.



Nếu như ngươi ở vị trí ba mươi ba, vậy xin lỗi, ngươi không có tư cách vào nội các làm đại học sĩ.



Cho nên cần phải nuôi lên bá khí tranh ngôi đệ nhất ngay từ ban đầu, mới có thể vươn lên trong tầng tầng tuyển bạt, trở thành một trong ba mươi hai người đó.



Ai ngờ Thẩm Mặc vừa muốn chơi trội một lần, ông trời lại đưa xuống một đối thủ hùng mạnh, tựa hồ không muốn để y độc cô cầu bại.



*** Anh Đào Đại Lâm này là danh nhân nổi tiếng trong lịch sử lắm đấy, dè đâu cũng sinh vào cái thời này