Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 99 : Đào ngu thần (3)

Ngày đăng: 17:42 30/04/20


Ba người chảo hỏi nhau xong, Đào Đại Lâm và Thẩm Mặc lại hành lễ với Ngô Đoái, Ngô Quân Trạch liền ký tên ấn tay trên hồ sơ của hai người họ, chính thức trở thành người đảm bảo của hai vị hậu học, hai vị đồng sinh cũng hoàn thành báo danh thi huyện.



Kỳ thực chiếu theo quy tắc làm việc của nha môn là phải nộp tiền, báo danh chắc chắn phải có phí, ví dụ như hồ sơ mười tám đồng, phù phiếu hai mươi đồng, sau khi báo danh xong còn phải quyên góp 108 đồng. Có điều hai người họ là hồng nhân trước mặt huyện thái gia, đương nhiên chi phí hoàn toàn được miễn.



Làm xong hết những việc này, huyện lệnh đại nhân lại nói với bọn họ, mười lăm tháng sau là ngày lành hoàng đạo, bản quan phụng lệnh tổ chức thi huyện vào ngày đó. Lại khích lệ hai người Thẩm Mặc một phen, bảo bọn họ dốc lòng đọc sách, không thể có chút lơ là nào.



Thấy đại nhân đã nói tới lời kết, mọi người đứng dậy cáo từ, Lý huyện lệnh vuốt râu gật đầu, nhưng lại giữ Thẩm Mặc ở lại một mình.



Đợi khi trong phòng chỉ còn lại hai người họ, Lý huyện lệnh cười áy náy nói:

- Chuyết Ngôn này, chuyện ban đầu ta đáp ứng với ngươi, có chút rắc rồi.



Thẩm Mặc đã đoán được ba phần, nhưng không tranh cái sự thông minh này, làm ra vẻ hồ đồ hỏi:

- Đại nhân đang nói chuyện gì?



- Thì chính chuyện đứng đầu thi huyện trước kia hứa với ngươi đó.

Lý huyện lệnh rất xấu hổ nói:

- Hiện giờ không thể chắc chắn như thế rồi.



Thẩm Mặc lúc này mới tỏ vẻ vỡ lẽ, khẽ hỏi:

- Phải chăng vì Đào học huynh.



- Đúng thế, vốn chuyện này dễ như trở bàn tay.

Lý huyện lệnh gật mạnh đầu:


Đại đa số khảo sinh rất xấu hổ, bẽn lẽn như cô dâu mới, né tránh ánh mắt của mọi người, chỉ có hai tên Thẩm Mặc và Thẩm Sinh là chẳng thấy gì, nghênh ngang đi trên cùng đội ngũ.



Hai người bọn họ giống tất cả các khảo sinh khác, đều đội mũ ô sa, mặc quan phục, chỉ là trên quan phục không có hoa văn, có thể phân biệt được với quan viên thật sự. Đó là quan y khi khảo sinh đi thi, phải mặc theo đúng quy định, nếu không thì không được vào trường thi. Cũng có người nhà nghèo không mua nổi quan y, liền cắm hai cái lông ngỗng nhuộm đen ở sau mũ, giả làm ô sa, cũng có thể được vào trường thi.



Vỗ vỗ quan y mới tinh trên người, Thẩm Kinh cười hăng hắc:

- Đây là lần đầu tiên ta mặc quan phục.

Nói xong lại than thở:

- Không khéo cũng là lần cuối cùng.



Thẩm Mặc khẽ lắc đầu:

- Chuyện là do người làm.

Rồi không nói nữa đi về phía trước.



Thẩm Kinh nhìn ra được y nói thực lòng.



Một đoàn người náo nhiệt đi tới con đường trước huyện học, binh lính canh phòng nghiêm ngặt ngăn người tiễn chân lại ở đầu đường, khảo sinh lần lượt lấy khảo bài ra, nhận lấy giỏ đựng bút mực cùng với chút đồ ăn, nói đuôi nhau đi vào trong.



Đằng sau là những tiếng dặn dò chúc phúc ... Những tiếng nói đó trải qua gần nghìn năm, cho tới ngày nay vẫn còn vang vọng.



*** Mình dịch là khảo sinh mà không dịch thí sinh và có quan chủ khảo, khảo quan, khảo thí ..v..v..v.. Một đống khảo nên để cho nó đồng bộ.