Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 1036 : Chẳng biết ngài có thật sự quan tâm không?

Ngày đăng: 17:25 30/04/20


Cháu của Hùng Quế Lâm có biệt danh là Hùng Nhị. Nhưng y không hề ngốc, nhận được điện thoại của Cục phó Sở, y liền trong lòng cân nhắc, đến Sở Văn Cách cũng nói giúp cho tên cảnh sát kia, lẽ nào đối phương cũng có lai lịch gì đó?



Sở Văn Cách là loại người thế nào, y trong lòng biết rõ. Xem ra lai lịch thằng nhãi cảnh sát kia thật sự có điều gì đó, nếu không cũng làm sao dám to gan đắc tội mình một cách ngang nhiên như thế? Thôi thì để nó mời một bữa, coi như là chuộc lỗi được rồi.



Nhưng rồi y lại nghĩ, ở cái thành phố An Dương này, thằng đó cứ cho là có người nâng đỡ đi, thì cũng có thể mạnh đến đâu? Bí thư thành ủy, chủ tịch thành phố? Tất cả họ có ai không nhờ chú của mình nâng đỡ mà leo lên được những vị trí như vậy?



Nghĩ đến đây, Hùng Nhị không khỏi cảm thấy tự đắc.



Y bây giờ đắc ý, trong khi Sở Văn Cách lại đang khổ não. Lão sai người đi thăm dò xem Trương Tuyết Phong ở khách sạn nào, nhưng không ngờ người của lão khi đi theo anh ta vào khách sạn thì người đã bị mất dấu, mặc dù xe vẫn còn nguyên ở bãi đỗ.



Trương Tuyết Phong sau khi từ đồn công an đi ra, phát hiện thấy phía sau mình có người đang bám theo. Tất nhiên, y không sợ người ta làm gì mình, y chắc chắn đó là người của Sở Văn Cách phái đi theo để điều tra nơi ở của mình.



Không còn cách nào khác, chiêu bài này của Phó Chủ tịch Trương đánh quá vang rồi, làm người khác không thể không tìm mọi phương cách, thủ đoạn để tiếp cận. Y đành chọn đại một khách sạn trông có vẻ sang trọng, để xe dừng trước cửa, nghênh ngang đi vào.



Sau khi đặt một phòng, y lại chuồn ra ngoài, chặn một chiếc taxi, phóng thẳng đến nơi nghỉ của ông chủ và Đằng Phi.



Đằng Phi đang ở trong phòng của ông chủ, hai người vừa đúng lúc đang thảo luận về vấn đề của nhà máy thép, Trương Tuyết Phong gõ cửa đi vào. Trương Nhất Phàm hỏi:



- Sao bây giờ mới đến?



Trương Tuyết Phong liền trình bày hết sự việc xảy ra. Trương Nhất Phàm vừa nghe, lông mày vừa dần dần nhíu lại.
Ông thở dài nói:



- Tôi đã chứng kiến thời kỳ huy hoàng của nhà máy, cũng đang nhìn thấy bộ dạng tiều tụy của nhà máy hiện nay. Nói thật, trái tim của tôi đau như bị dao cứa. Nhưng bản thân tôi chỉ là một phó tổng giám đốc, tổng công trình sư, trong việc quản lý xí nghiệp, từ trước tới nay đều không được can dự, chỉ có thể đứng ngoài “xem kịch” thôi. Để xảy ra tình trạng như ngày hôm nay, điểm chí mạng lớn nhất không nghi ngờ gì chính là mối quan hệ “cạp váy” đó trong khối lãnh đạo. Chỉ có nguyên nhân đó mới làm cho nhà máy dần dần xuống dốc. Tất nhiên, cái kiểu quan hệ “cạp váy” đó không phải chỉ bây giờ mới có, nó là hiện tượng rất thường thấy ở nước chúng ta từ rất lâu rồi.



Những câu này của Ngô Hữu Tài rõ ràng là đang gạt đi mối nghi ngờ cáo trạng của bản thân. Bởi vì ông còn chưa rõ thái độ của Trương phó tỉnh trưởng. Cứ cho là hắn chịu ra tay chỉnh đốn lại nhà máy thép thì thật sự quán triệt được đến đâu? Hay là cũng chỉ làm vẻ, qua loa đại khái là xong?



Việc của chốn quan trường rất sâu xa bí hiểm. Bối cảnh của Hùng Quế Lâm, ông là người biết quá rõ. Ngộ nhỡ Phó tỉnh trưởng Trương không muốn xé toạc mặt nạ của Phó tỉnh trưởng Quách, muốn dĩ hòa vi quý, thì như vậy chẳng phải chính mình lại biến thành ác nhân.



Do vậy, ông nói chuyện khéo léo không đề cập đến những vấn đề liên quan đến lợi ích của bất cứ ai.



Trương Nhất Phàm tất nhiên là cảm nhận được điều này, không có ai hoàn toàn tin hắn. Như vậy chỉ còn cách duy nhất là phải chứng mình bằng hành động, cho tất cả công nhân nhà máy thép nhìn thấy quyết tâm chỉnh đốn hệ thống của hắn. Nếu không thì tất cả cũng chỉ là nói suông mà thôi.



Ngô Hữu Tài nói:



- Ngoài những điều đó ra, còn một vấn đề, đó chính là vấn đề trong việc mua bán, tiêu thụ. Nguyên vật liệu nhà máy mua về bao giờ cũng đắt hơn so với giá thị trường, nhưng bán ra lại rẻ hơn so với các sản phẩm cùng loại khác trên thị trường. Tất nhiên, bên tiêu thụ có lý lẽ đưa ra, nói là để giành thị phần, tất yếu phải trải qua giai đoạn này. Đợi khi nào giành được thị phần rồi mới nói đến chuyện kiếm lãi. Tôi không biết mục đích làm như vậy của bọn họ là gì, nhưng tôi biết, nếu nguyên vật liệu mua vào đắt mà sản phẩm bán ra lại rẻ hơn giá thị trường thì chẳng phải là càng ngày càng lỗ hay sao?



- Sự tàn khốc của việc cạnh tranh thị trường tôi tất nhiên hiểu rõ, dù sao tiêu thụ và thu mua là cuộc chiến trong sáng trong tối, là thủ đoạn tôi cho là hèn hạ. Một doanh nghiệp mà không quan tâm đến lợi nhuận thì còn gọi gì là doanh nghiệp? Nhà máy thép có đến hơn trăm nghìn công nhân, lẽ nào cứ phải trông đợi vào sự trợ giúp của chính phủ để duy trì tồn tại? Theo cá nhân tôi nhận định, hơn một tỉ đồng thua lỗ kia, không thể loại trừ nhân tố con người trong đó. Thật ra, theo hiểu biết của tôi, trình độ kỹ thuật và chất lượng sản phẩm của chúng tôi đều không thua kém những xí nghiệp lớn cùng trình độ khác, nhưng trình độ quản lý của chúng ta không được tốt như người ta, thì việc lỗ vốn cũng là tất nhiên. Trương chủ tịch, thật ra những vấn đề này, tôi đã có ý kiến với Phó chủ tịch tỉnh phụ trách công nghiệp tiền nhiệm của ngài rồi, nhưng có vẻ như không được coi trọng cho lắm.



Ngô Hữu Tài nhìn Trương Nhất Phàm, trong lòng nghĩ “chẳng biết ngài có thật sự xem trọng việc này hay không, nếu lại là làm đại khái cho qua chuyện thì mình có lẽ chỉ nói những gì nên nói, những gì không nên nói thì bỏ qua, tránh rước họa vào thân.