Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 1037 : Chú tôi sắp thăng chức rồi

Ngày đăng: 17:25 30/04/20


Gặp phải loại người này, mình đắc tội tự nhận xui xẻo.



Tiểu Giang không biết lai lịch của Trương Tuyết Phong, những gã chắc chắn Trương Tuyết Phong cũng có chút bối cảnh, nếu không thì vào trong cục có thể bình an ra ngoài như thế này không, nếu là người bình thường chỉ sợ là đừng nghĩ đến.



Gã gọi nhân viên phục vụ đi lấy hai tuýp thuốc lá, đang chuẩn bị lánh vào trong phòng bao. Vừa nghĩ có chút gì đó không đúng, liền lùi lại thêm hai tuýp nữa. Dù sao đều chết, không ngại chết thêm lần nữa.



Tiểu Giang đưa thuốc lá đến, một người hai tuýp.



Hùng Nhị không chút để ý liếc mắt:



- Đặt ở đó đi!



Sở Văn Cách nói:



- Cái của tôi thì không cần, đợi chút nữa anh lui xuống đưa cho nhân viên phục vụ.



Hùng Nhị rất kỳ quái, người ta đưa thuốc đến, sao Sở Văn Cách lại không muốn? Chẳng nhẽ gã thực sự có nguồn gốc gì với tên này? Không đúng, loại người như Sở Văn Cách, những mối quan hệ bình thường, đưa hai tuýp thuốc gã đâu có lý gì không nhận.



Chẳng nhẽ thằng ranh này thực sự có bối cảnh, tuy nhiên sao lại chẳng thấy giống như có bối cảnh, nếu như thực sự có bối cảnh, bữa cơm đêm hôm nay mình nên mời. Thức ăn đã đến, Sở Văn Cách liền nói:



- Tiểu Giang, em cung kính mời Hùng Tổng một ly đi, bỏ qua chuyện hôm nay. Hùng Tổng đại nhân đại lượng, sẽ không so đo đâu.



Hùng Nhị nói thật, căn bản cũng không coi Tiểu Giang ra gì. Nếu như không phải là nể mặt Sở Văn Cách, gã cũng hiếm khi có bữa cơm này. Nhưng mà thấy nét mặt cu Tiểu Giang luôn rầu rĩ, gã liền thầm suy nghĩ, xót số tiền này phải không? Vậy thì tôi sẽ cho anh thêm một đao nữa, xin lỗi không có chút thành ý nào có được không?



Thấy Tiểu Giang mở Dương Hà Đại Khúc, loại rượu này là loại hơn hai trăm đồng một chai. Đợi sau khi Tiểu Giang rót rượu ra, Hùng Nhị ngửi một chút nói:



- Rượu này, có thể uống sao?



Tiểu Giang liền ngẩn người ra, lơ là. Tên họ Hùng đang cố ý giễu cợt mình, không thể uống đã nói sớm rồi, đợi mình ở rượu, gã lại nói là không thể uống, có ý gì? Cố ý bới móc sao?



Sở Văn Cách hiểu rõ suy nghĩ của thằng nhãi này, thầm nghĩ dậu đổ bìm leo như thế này chưa chắc có chút xa xôi, gã đang muốn khuyên hai câu, Hùng Nhị liền nói:



- Cục phó Sở, hôm nay tôi nể mặt anh, nếu có lòng xin lỗi, thì hãy thể hiện chút thành ý ra. Loại rượu này cũng mời người uống sao? Hùng Nhị tôi chưa từng uống loại rượu này. Đổi đi! Ít nhất là rượu ngũ lương, nếu không cũng là Mao Đài. Nếu như không có, vậy thì thôi, để tôi trả tiền.



Lông mi của Sở Văn Cách nháy nháy, thầm nghĩ tên tiểu tử này chưa từng uống rượu Ngũ Lương à? Xem ra gã muốn nhân cơ hội chơi Tiểu Giang một phen. Md, Biết sớm mình sẽ không làm cái đó với lão Sự! Tên súc sinh Hùng Nhị này không phải là người, gã sớm md, Đây là nể mặt bố mày sao? Nghĩ đến uy danh của mình ở cục công an, không cưỡi nổi một tên chăn ngựa, Sở Văn Cách cũng buồn bực trong lòng.



Tiểu Giang hơi nóng, tuy nhiên y vẫn nhịn không hé răng, quay ra gọi một chai Ngũ Lương.



Một chai Ngũ Lương năm mươi hai độ, hơn sáu trăm đồng một bình. Trong lòng Tiểu Giang chảy máu. Bữa cơm hôm nay, ít nhất ăn hết nửa năm tiền lương của y. Bốn tuýp thuốc gần ba nghìn, một bình rượu hơn sáu nghìn, Bữa cơm này ước chừng cũng phải tiền nghìn. Lúc tên súc sinh Hùng Nhị này gọi thức ăn, toàn gọi đồ đắt tiền.




- Giả nghèo! Cũng được, nếu như anh nghĩ xong, lúc nào cũng có thể đến tìm tôi.



Sau đó gã nhìn Tiểu Giang một cách đầy thâm ý, lại có chút khinh thị. Tạm chia tay, những người giống như cậu, năm nào tôi cũng bóp chết vài thằng, nhảy cái gì mà nhảy? Đã thấy chưa? Đường đường là Phó cục trưởng cục công an cũng phải ngoan ngoãn trước mặt tôi, nhìn cậu như thế này có thể làm gì?



Không, coi bộ dạng cá chết của cậu.



Mỗi lần Hùng Nhị mắng người, luôn tránh chữ Hùng đi.



Lại uống một vòng rượu nữa, Hùng Nhị liếc mắt nhìn Tiểu Giang, cười ngả ngớn:



- Cục phó Sở, nói cho anh một bí mật. Chú tôi sắp thăng chức rồi.



- Ồ?



Nhận được tin này, Sở Văn Cách lập tức nhiệt huyết sôi trào. Nếu như Hùng Quế Lâm thăng chức, xem ra không phải là tin đồn. Gã yên lặng nhìn Hùng Nhị:



- Chúc mừng.



Hùng Nhị cười đắc ý:



- Đúng vậy, chỉ cần chú tôi thăng chưc, tôi sẽ khà khà…



Tiểu Giang thầm mắng, đúng là không công bằng, người như thế này còn có thể thăng quan phát tài.



Lại không biết gã thăng chức vì sao?



Lúc trong lòng Tiểu Giang thầm nói, Hùng Nhị khoe:



- Năm tới chú tôi có thể sẽ điều đi, làm thị trưởng. Cụ thể là thành phố nào thì vẫn chưa quyết định, nói không chừng sẽ ở An Dương.



Đây đúng là một tin lớn, trong lòng Cục phó Sở cũng nhảy dựng lên. Bọn họ đều nói dễ dàng lăn lộn ở các xí nghiệp. Hơn nữa lăn lộn không đáng chú ý. Thế mà Hùng Quế Lâm lại đi con đường này, gã mới bao nhiêu, mới lăn lộn đến cấp giám đốc.



Nếu như điều đi từ nhà máy sắt thép, đến thành phố nào đó làm phó chủ tịch thành phố còn dư dả. Đây là trong triều có người làm quan tốt! Gã thầm cảm thán, mấy năm nay Hùng Quế Lâm cũng mò đủ rồi, ăn no rồi, nên lùi lại thôi.



Sau đó làm cán bộ ở một nơi khác, biến hóa nhanh chóng, trở thành Chủ tịch thành phố, hoặc là phó chủ tịch thành phố, sẽ không liên quan gì đến gã. Rũ thật sạch sẽ!



Gã thầm cân nhắc, Phó chủ tịch Trương có phải thực sự đã đến An Dương, nếu như hắn đến An Dương, nhất định sẽ nhằm công nghiệp An Dương mà đến. Lúc này Hùng Quế Lâm muốn điều đi, có đạo lý huyền diệu!