Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 1038 : Cậu sau này nên thức thời một chút

Ngày đăng: 17:25 30/04/20


Sau khi ăn cơm, Trương Nhất Phàm trở về khách sạn, cung cấp tình hình của Ngô Hữu Tài trong đầu.



Hắn dặn Đằng Phi và Trương Tuyết Phong:



- Hai anh ở lại đây, tôi về Song Giang.



Trương Tuyết Phong lấy bút ghi âm ra:



- Ở đây có bằng chứng Hùng Nhị nói khoác. Chính miệng y đã thừa nhận mình đã nhận thầu nhà máy rửa than, bề ngoài thì thua lỗ, nhưng trên thực tế năm nào y cũng thu được mấy trăm vạn tiền lợi nhuận. Còn có ý định lôi kéo phó cục trưởng cục công an thành phố An Dương là Sở Văn Cách.



Trương Nhất Phàm nghe lại nội dung một lần, gatah đầu:



- Đây chỉ là một phần. Trước tiên lưu lại số bằng chứng này.



Đằng Phi nói:



- Chủ tịch tỉnh Trương, tại sao lúc nãy Ngô Hữu Tài không đề cập đến vấn đề này?



Trương Nhất Phàm nói:



- Có hai khả năng, thứ nhất gã tạm thời vẫn chưa tín nhiệm chúng ta. Thức hai bản thân gã cũng có vơ vét được chút lợi ích bên trong. Dưới nhà máy sắt thép có mười mấy xưởng nhỏ, có lẽ thực sự có một phần thân thuộc với gã.



Đằng Phi nhận đề tài:



- Có thể, dựa vào trọng lượng của nhà máy sắt thép, hoàn toàn không có chút nào không bình thường.



Tám rưỡi, xe đón Trương Nhất Phàm đã đến, hai người tiễn phó chủ tịch tỉnh lên xe, lúc này mới trở về phòng.



Đằng Phi nói:



- Ông chủ giao chuyện này cho hai chúng ta, chúng ta kiểu gì cũng phải hóa giải ẩn số tổn thất của nhà máy An Dương mới được. Nói cách khác, chúng ta chỉ có nửa tháng.



Trương Tuyết Phong nói:



- Nửa tháng là đủ rồi.



Đằng Phi luôn ở cạnh ông chủ, bọn họ cũng biết một vài tin. Ông chủ đã nói, Ngô Hữu Tài cung cấp đầu mối cho bọn họ, cũng chỉ là một phần phái sau chuyện này tồn tại bao nhiêu bí mật, e rằng chỉ những người trong nội bộ của họ mới biết.



Gã nhìn Trương Tuyết Phong:



- Anh có cách gì để tiếp cận với người nội bộ của bọn họ không?



Trương Tuyết Phong nghĩ:



- Cách thì có, nhưng cần thời gian.



Đằng Phi nói:



- Có cách thì tốt, tranh thủ thời gian còn sớm, điều tra rõ vấn đề, như vậy chúng ta sẽ có thể báo cáo kết quả với ông chủ.



Trương Tuyết Phong nhìn đồng hồ:
- Tôi có việc gấp phải đi trước rồi, ngại quá.



Hùng Nhị đang nổi nóng, xua tay:



- Anh đi đi!



Trong phòng chỉ còn lại Hùng Nhị với Tiểu Giang.



Hùng Nhị đã không còn hứng thú gì nữa, y nhìn Tiểu Giang:



- Cậu cũng đi đi! Sau này thức thời một chút.



Tiểu Giang chỉ chờ câu nói này của y, lập tức đứng dậy rời đi.



Hùng Nhị nhìn má mì bị mình làm ướt hết cả người:



- Hôm nay ông mày muốn xem xem, là tên khốn nào đã cướp hai cô gái của bố mày đi.



Gặp phải loại khách không có tố chất như thế này, má mì cũng không có cách nào. Nếu là người bình thường, bà ta có thể gọi một cuộc điện thoại kêu người đến lấy lại sự công bằng. Nhưng thằng cha trước mắt là Hùng Nhị, bà ta cũng không dám mạo phạm.



Đành phải dẫn gã đến phòng khác:



- Chính là chỗ này.



Hùng Nhị mặc kệ, đã cửa vào:



- Mẹ kiếp.



Đang mắng người, đột nhiên phát hiện ra một người đàn ông rất quen mặt.



Trưa nay, chẳng phải là thằng ranh con này đã lấy hết thể diện của mình hay sao? Đúng là đi tìm mỏi gối chảng thấy, không mất công lại hiện ra trước mắt! Lúc y nhìn thấy Trương Tuyết Phong, Trương Tuyết Phong cũng nhìn y. Thầm nghĩ, thằng nhãi này cuối cùng đã đến rồi.



Gã đang muốn nói, không ngờ Hùng Nhị liền đi ra ngoài.



Hùng Nhị rời khỏi phòng riêng, lập tức gọi điện thoại:



- Mẹ kiếp, gọi mấy người đến, hôm nay bố mày muốn báo thù.



Dập máy, Hùng Nhị liền châm thuốc, ở trong hành lang nhìn chằm chằm phòng bao đó.



Md, hôm nay thằng ranh này xong đời, tôi không phải họ Hùng.



Nghĩ đến việc hôm nay bị Trương Tuyết Phong cắt ngón tay trỏ, đau đến mức y suýt nữa khóc gọi bố mẹ, y liền ghi nhớ trong lòng. Chưa đến mười phút, một chiếc xe tải dừng ở của của ktv, trên xe có mười mấy tên lưu manh tay cầm đao chạy xuống.



Những người này chạy lên tầng ba, thấy Hùng Nhị đứng đó:



- Anh Hùng, thằng ngốc đó ở đâu?



Hùng Nhị chỉ vào phòng bao đó, tên đó dẫn theo mấy tên lưu manh xông đến.