Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 1039 : Làm cho bọn này tàn phế đi

Ngày đăng: 17:25 30/04/20


Hùng Nhị gạt tàn thuốc, đợi người trong đó đi ra cầu xin mình.



Mười mấy người xông vào, đợi một lúc lâu, không thấy ai ra. Hùng Nhị liền không chịu nổi nữa, sao có thể? Liền nghe thấy tiếng nhạc truyền ra từ trong phòng, mấy người đó có đi không có về sao?



Chẳng nhẽ hai gã này có sức quyến rũ đến vậy, mời những người mình gọi đến uống rượu trong phòng riêng sao?



Mẹ nó chứ, làm trò gì thế?



Y bóp đầu mẩu thuốc lá, bước lớn đi đến.



Ầm – Vừa đến cửa, đã bị người ta đá một cái, Hùng Nhị giống như một quả bóng da, nảy lên treo trên bức tường đối diện. Còn chưa đợi Hùng Nhị hoàn hồn, đối phương đã mang bộ mặt chọc tức nhìn mình.



- Mày…



Chưa nói hết lời, người ta đã nhấc cổ y, giống như là bắt một con chim nhỏ nhấc vào phòng riêng, thình thịch – lại là một đạp nữa, đạp vào cánh cửa phòng riêng, mười mấy người của mình ngồi xổm trong phòng riêng.



Thế này là thế nào? Hung Nhị không phản ứng lại, đã phát hiện mình trở thành một tù binh trong đó.



Dưới ánh đèn, cuối cùng y đã nhìn rõ mặt đối phương. Chẳng phải là người mở cửa hàng Toyota SUV sao, thằng ranh này ban ngày dám xung đột với mình, bây giờ lại gọi mười mấy người đến xử lý, giết chết mẹ nó đi!



Bên cạnh cũng có một người thanh niên hơn 20 tuổi đang ngồi, người thanh niên này đang uống rượu, không thèm nhìn những người này. Chỉ lạnh lùng nói một câu:



- To gan thật, Tuyết Phong, làm cho bọn nó tàn phế đi!



Một người thanh niên khác, cũng là tên khắc tinh hôm nay Hùng Nhị đã gặp phải, đi về phía y:



- Vậy thì phế của mỗi người này một ngón tay đi!



Lời này nói ra làm người ta khiếp sợ, nhưng mà từ ánh mắt chứa đầy sát khí của gã, không ai dám nghi ngở tính chân thực của câu nói này.



Sao người này có thể bình yên vô tư đi ra từ một nơi đông người như thế, Hùng Nhị đã không còn tâm tư suy nghĩ đến vấn đề này nữa.



Y lấy hết can đảm:



- Anh đừng đến, nếu như dám động vào tôi, bảo đảm các anh chết không có chỗ dung thân.



Trương Tuyết Phong đi đến, nhấc cổ áo Hùng Nhị:



- Cậu Hùng mập, nghe nói cậu chính là chủ mưu! Món nợ hôm nay tính sao?




Hùng Nhị cứ cầu xin tha thứ:



- Xin lỗi, tôi không phải là người, đã mạo phạm hai vị. Hôm nay coi như tôi mời, chi phí hai vị dùng ở An Dương đều do tôi chi trả thế nào?



Đằng Phi cười:



- Cậu cho chúng tôi là ăn mày à?



Gã nhìn Trương Tuyết Phong:



- Tuyết Phong, cậu nói cho cậu ta, chúng ta là ai?



Trương Tuyết Phong gật đầu, kéo áo Hùng Nhị:



- Cậu mở to mắt nhìn cho rõ, vị này là cháu ngoại của Bí thư tỉnh ủy, nếu như cậu thức thời, chuyện ngày hôm nay chúng tôi sẽ không truy cứu nữa, nếu không thì tự gánh chịu hậu quả.



Cháu trai của Bí thư tỉnh ủy?



Thấy tư thế của đối phương, có vẻ giống. Chẳng trách dám kiêu ngạo như vậy, hơn nữa tài nghệ của người bên cạnh lại giỏi như thế. Hùng Nhị hơi tin. Lại để Đằng Phi dọa cho giật mình, y biết Trương Tuyết Phong sẽ giả tạo ra một thân phận, nhưng mà không ngờ, gã sẽ định cái thân phận này. Cháu trai Bí thư tỉnh ủy, két két! Nếu như Lý Thiên Trụ biết, sẽ ra sao?



Hùng Nhị run cả người:



- Tôi đúng là có mắt không thấy được Thái Sơn, tôi đáng chết, tôi đáng chết



Sau đó, y tự đánh mình một bạt tai. Cái bạt tai này đánh rất mạnh, trong phòng riêng đều có thể nghe rõ âm thanh.



Trương Tuyết Phong nói:



- Được rồi, chúng tôi không phải đến An Dương đẻ cướp, đừng có nghĩ muốn đầu tư ở An Dương, nếu như cậu có thể giúp được, chuyện hôm nay chúng tôi sẽ buông tha.



Bây giờ Hùng Nhị đã hiểu hết, chẳng trách người thanh niên này bị cục săn tìm đưa đi, không có chút gì. Ai dám động vào người của cháu ngoại Bí hư Tỉnh ủy? Hơn nữa thân thủ của gã giỏi như vậy, cũng không phải người bình thường có thể đối phó.



Chỉ nghĩ đến thằng khốn Sở Văn Cách này, tin tức quan trọng như thế, lại không nói cho mình, nếu không thì đâu có chuyện tối hôm nay, y giận đến mức nghiến răng nghiến lợi. Việc cấp bách, nên giải quyết ân oán với hai người như thế nào, nếu như mình có thể lót con đườn này cho cháu ngoại của Bí thư Tỉnh ủy, mình cũng là người có công lớn.



Nghĩ đến đây, Hùng Nhị có hơi so đo, trên mặt nở nụ cười:



- Dễ nói, mọi việc đều dễ nói, chỉ cần hai vị dặn dò, Hùng Nhị đâu dám không theo.