Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 1061 : Người không biết xấu hổ

Ngày đăng: 17:26 30/04/20


Khi trên đường đi, Liễu Hồng có điện thoại.



Là chủ nhiệm lớp Miêu Miêu gọi điện thoại đến, nghe nói là đi hỏi thăm các gia đình.



Trương Nhất Phàm nhận tiện nói:



- Liễu Hải, cậu đưa Liễu Hồng về trước đi.



Liễu Hông có chút chần chừ vội hỏi:



- Không cần, tôi tự về là được.



Trương Nhất Phàm khoát tay,



- Cứ để Liễu Hải cùng đi, cậu ấy cũng có thể gặp cháu gái.



Vì thế Trương Nhất Phàm dừng xe ở phía trước, nhìn xe Liễu Hải đi xa hắn đứng đó lấy thuốc ra hút.



Thời tiếc ở tỉnh thành lúc này khá lạnh, hắn lấy điện thoại ra gọi điện thoại:



- Chị Hồng…



Lý Hồng đang ở nhà xem ti vi, thấy Trương Nhất Phàm gọi điện thoại, thấy Trương Nhất Phàm gọi là chị cô cảm giác không thoải mái.



Vì thế cô gắt:



- Cái gì thế?



Trương Nhất Phàm đứng trong gió lạnh, cảm nhận được cái lạnh của mùa đông, trong điện thoại còn nghe cả tiếng gió. Lý Hồng chỉ biết hắn hẳn là đang ở ngoài một mình. Trương Nhất Phàm nói:



- Còn sớm, đi ra ngoài uống chén trà đi.



- Anh tự đi một mình đi, tôi không ra ngoài đâu.



- Sao lại tuyệt tình như vậy, tôi đã đến dưới tầng của chị.



- Trời mới tin anh.



Lý Hồng đứng ở cửa só cũng không thấy bóng dáng của Trương Nhất Phàm. Kẻ khốn khiếp này lừa quỷ thôi.



Trương Nhất Phàm cười cười,



- Đứng ở cửa sổ nhìn thì xuống đi. Chúng ta đi uống trà, nói thì việc này cũng phải cảm ơn chị, chị giúp nhiều như vậy, không cảm ơn thì còn là gì nữa.



Lý Hồng nói:



- Ít đến đây đi, buổi tối gió nhiều, không muốn ra, muốn báo ân tình này chờ khi tôi nhớ ra tôi thống báo cho anh.



- Không thể nào, tôi thật sự muốn cảm ơn chị. Chị không ra ngoài, tôi sẽ đi lên nhà.




Cô giáo Lưu dường như nói rất nhiều, cô nhìn Liễu Hải:



- Nghe nói em cô công tác ở Vĩnh Lâm, sao lại đến đây? Vĩnh Lâm là địa phương nghèo khó nhất, có cách gì không, nếu không tôi có người quen.



Liễu Hải nhíu mày, gã định nói nhưng Liễu Hông trả lời:



- Nó à, cứ thích ở đấy.



Cô giáo Lưu thầm nghĩ, thích cái gì, có thằng ngốc mới thích ở đấy, ôi, mọi người đều vì sĩ diện thôi, tôi có ý tốt mà. Nếu có thể đưa ra mấy chục nghìn, tôi tìm người giúp điều động công tác một chút, thật là, kẻ có tiền thật là keo kiệt.



Cô giáo Lưu nói:



- Tôi quen một người cán bộ ở thành phố. Cục trưởng cục lao động. Là người tốt, cũng rất tình nguyện giúp đỡ.



Cô nói có cách, thật ra, người ta có con là học sinh của cô, cô có đến đó mấy lần.



Cháu ngoại người ta có bố mẹ sống ở nước ngoài.



Cô giáo Lưu thật ra tìm đến nhà mấy lần, giải quyết một số vấn đề nhỏ.



Mỗi lần đến nhà, cô đều nói là người thân của mình, sau đó nói với người ta, cô có cách, lấy bao nhiêu tiền có thể giải quyết. Hôm nay cô lại diễn lại trò cũ, không nghĩ là chị em Liễu Hồng không có chút hưởng ứng gì.



Vì thế, cô giáo Lưu lại thay đổi đề tài.



- Tiểu thư Liễu, nghe nói cô muốn chơi cổ phiếu?



Liễu Hông nói:



- Là quỹ, không giống cổ phiếu.



- Tôi biết, tôi còn nghe nói, quỹ của cô là công ty lớn nhất cả nước, nghe nói muốn làm… quỹ kiếm khá nhiều tiền, tôi và mấy cô giáo ở trường có chút tiền, có thể mua vài cổ phiếu không? Muốn đảm bảo kiếm tiền kiểu này.



Liễu Hải uống trà, nghe nói thế, thiếu chút nữa sặc. Đảm bảo kiếm tiền, trên thế giới có chuyện tốt này sao?



Liễu Hông thật ra kiên nhẫn, cô cười nói:



- Không có quỹ gì có thể đảm bảo kiếm được tiền, tuy nhiên nếu cô giáo Lưu muốn mua, tôi có thể đề nghị với cô một chút.



Cô giáo Lưu liền chà chà tay,



- Việc này thành, cô giúp tôi ứng trước tiền vốn, đến lúc tôi có lợi tức, tôi sẽ trả phí tổn.



Phù…



Liễu Hải cuối cùng không kìm được, chưa từng gặp người vô sỉ như thế.



Có thể giúp như vậy sao?