Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 1062 : Cô làm việc mà không biết suy nghĩ

Ngày đăng: 17:26 30/04/20


Nghe xong lời này, Liễu Hồng cũng có chút lúng túng. Trước tới giờ vốn chưa nghe qua kiểu nói như thế này.



Cô ta vay tiền mình, bảo mình mua quỹ cho cô ta, cô ta thu lợi tức, mình lót tiền vốn cho cô ta? Kiểu nói như vậy, tới giờ chưa từng nghe qua. Bởi vì không tin, trên thế giới này lại có người không biết xấu hổ như vậy, vả lại còn là một giáo viên.



Có gặp qua loại giáo viên không biết xấu hổ như vậy chưa?



Chưa bao giờ!



Tất cả mọi người trên toàn bộ thế giới đều nói chưa bao giờ, nhưng mình thì lại gặp rồi.



Nhưng vốn tốt bụng, làm cho Liễu Hồng vẫn duy trì thói quen mỉm cười, cô giải thích nói:



- Việc này cũng được, chỉ có điều phải nhờ cô đến công ty xử lý một chút thủ tục.



Nghe nói còn phải xử lý thủ tục, mặt của cô giáo Lưu liền có chút khó xử nói:



- Thủ tục này cần phải làm gì? Phiền phức lắm không?



Liễu Hồng nói:



- Việc này cũng không khó, cô chỉ cần mang theo chứng minh thư, chứng thư bất động sản, còn có giấy chứng nhận tư cách giáo viên của cô, cùng đem đến công ty của chúng tôi. Căn cứ theo quy định của công ty, cô là giáo viên tiểu học, công nhân viên chức chính thức của quốc gia, chúng tôi có thể cho cô vay khoản mười đến hai trăm ngàn khoản tiền. Chỉ cần cô làm xong thủ tục này, chúng tôi có thể căn cứ vào yêu cầu của cô, giúp cô mua quỹ.



- Thật không?



Cô giáo Lưu thật đúng là khờ khạo, vừa nghĩ tới có thể mượn hai trăm ngàn, cô lại vui sướng xúc động lên.



Cô thì lại nghe người ta nói, việc chia hoa hồng của quỹ Phàm Phàm hàng năm cũng khá khả quan, vì thế cô liền nghĩ thầm ở trong lòng, nếu thực sự xách đầu tư hai trăm ngàn vào, hàng năm chia hai hay ba mươi ngàn cũng đúng mà!



Điều kiện tiên quyết là, Liễu Hồng phải cam đoan không hề có thiệt với cô ta.



Ở trước mặt lợi ích, biết rõ là không thể, nhưng có một số người vẫn nghĩ là có đồ từ trên trời rơi xuống. Cô giáo Lưu đang cân nhắc trong lòng, nếu Liễu Hồng thực sự có thể cho cô ta mượn hai trăm ngàn, cô cảm thấy cũng không có gì là không tốt. Con gái của cô ta không phải học ở lớp của mình sao? Tôi đối với nó tốt một chút không phải được rồi sao?



Cô ta đang nghĩ tới chuyện tốt này sau đó nói:



- Vào ngày mai tôi sẽ tới đây làm thủ tục, nếu có gì thì xin tiểu thư Liễu chỉ bảo cho.



Liễu Hải liền thầm chửi mắng ở trong lòng, cô ta thật là một kẻ ngu ngốc, chị đây là nói cách khác để cự tuyệt, mà cô còn muốn trèo lên nữa.



Liễu Hồng nói:



- Được thôi, không thành vấn đề.



Vẻ mặt giáo viên Lưu liền hưng phấn nói:



- Nếu kiếm được tiền lời, tôi nhất định sẽ cảm tạ tiểu thư Liễu đàng hoàng.



Trong lòng cô ta chỉ thầm nghĩ chuyện mượn kê đẻ trứng, cô ta không hỏi lấy một tiếng, nói vậy là tiền này của Liễu Hồng là không cần lợi tức. Với lại, con gái cô ta không phải học ở lớp tôi sao? Tôi chiếu cố con gái cô ta, cô ta cho mượn một chút tiền, chẳng phải là hoàn toàn chính đáng?



Liễu Hải thật sự nhịn không được, liền hỏi câu:



- Chị, nếu chẳng may thiệt, thì việc này nên tính như thế nào? Công ty bọn chị sẽ không sợ không thu tiền lại được sao?




- Hay là bỏ đi? Điều này làm cho Miêu Miêu về sau rất khó xử, cô giáo khẳng định sẽ nói vào mặt nó.



Liễu Hải trước giờ là người thẳng tính nói;



- Vậy để Miêu Miêu chuyển trường! Học ở trường học như vậy, có thể học được cái gì?



Anh ta cũng không quản Liễu Hồng nói như thế nào, trực tiếp gọi điện thoai qua.



Cục trưởng Cục Giáo dục Tỉnh thành thành phố rất quen thuộc với Liễu Hải, bởi vì con trai của ông ta cũng là đi ra từ quân ngũ, cùng Liễu Hải là chiến hữu. Sau đó Liễu Hải ở dưới tay của Trương Nhất Phàm, thăng chức rất nhanh, ông ta liền nhận ra tiên cơ này, liền để đứa con của mình cùng Liễu Hải kết bạn.



Bởi vậy ông ta cũng biết Liễu Hải là tâm phúc của Phó chủ tịch tỉnh Trương, nhận được điện thoại, của Liễu Hải ông ta lập tức nói:



- Trời, Cục trưởng Liễu, từ ngọn gió nào tới mà cậu lại đích thân gọi điện thoại cho tôi?



Liễu Hải trong lòng khó chịu, liền nói thẳng:



- Cục trưởng Nhan, tôi có một chuyện không rõ, muốn thỉnh giáo một chút.



Nghe giọng điệu này của Liễu Hải, Cục trưởng Nhan trong lòng rùng mình, chắc hẳn là có chuyện gì rơi vào cái lỗ tai của Liễu Hải rồi. Liễu Hải nghe xong thì không sao, nếu cậu ta đem sự tình này nói cho Phó chủ tịch tỉnh Trương kia, ô sa của mình khi nào thì bị mất cũng không biết.



Vì thế ông ta khách khí nói:



- Chuyện gì vậy cậu nói đi, nói đi. Chúng ta là huynh đệ, khách khí để làm gì?



Rõ ràng con của ông ta và Liễu Hải là chiến hữu, đáng tin như huynh đệ, ông ta tự hạ một bậc, cùng thế hệ với đứa con. Liễu Hải cũng không quanh co lòng vòng, nói thẳng:



- Làm sao mà giáo viên các anh bây giờ đi thăm hỏi các gia đình còn công khai niêm yết giá nữa vậy?



Cục trưởng Nhan biết cháu gái Miêu Miêu của Liễu Hải học lớp 4 tiểu học nghe Liễu Hải vừa hỏi, ông ta lập tức liền phản ứng lại. Chắc là người giáo viên nào không biết sống chết, chạy đến nhà chị Liễu Hải thăm hỏi. Việc thăm hỏi nhà này không quan trọng, nhưng người ta không cho, thì đừng có mà cưỡng bức chứ?



Cục trưởng Nhan là cán bộ lão thành, ông ta tự nhiên nghe ra ý tại ngôn ngoại nói:



- Liễu huynh đệ, việc này tôi lập tức đi xử lý nhưng cậu cũng phải nhìn ở phận chí, giúp cho tôi, đừng nói chuyện này ra ngoài!



Liễu Hải nói:



- Một giáo viên mà lại bại hoại phong tục vậy, tôi thấy cháu của tôi tốt nhất là nên chuyển trường, còn nói là tấm gương tốt để đối nhân xử thế, thật không biết là noi như thế nào.



Cục trưởng Nhan nói:



- Cục trưởng Liễu phê bình rất đúng, tôi lập tức bãi bình, tôi đích thân qua chịu tội với cậu.



Ông ta cúp điện thoại, liền có chút tức giận, giáo viên bây giờ thật sự là to gan mà! Chuyện này cũng làm được ra, mẹ khiếp phản bọn họ lại!



Cục trưởng Nhan gọi điện thoại tới trường tiểu học của thành phố, sau khi hiệu trưởng của trường tiểu học nghe xong việc này, khẽ cắn môi. Bọn phụ nữ ngu ngốc này, mẹ khiếp đi thăm hỏi các gia đình cũng không xem đối tượng. Lần trước Cục trưởng cục Lao Động người ta gọi điện thoại lại đây trách cứ, nói tố chất giáo viên của trường học bọn họ quá kém. Lần này lại là Cục trưởng cục Giáo dục tự mình gọi điện thoại lại đây, xong rồi, xong rồi, còn cứ tiếp tục như vậy, chức hiệu trưởng này cũng không cần làm .



Ông ta lập tức gọi một cuộc điện thoại qua, cô Lưu này đang ở trên đường, điện thoại vừa gọi được thông, hiệu trưởng liền mắng lên nói:



- Cô làm mà không biết suy nghĩ, ngày mai không cần làm nữa! về nông thôn của cô mà trồng trọt đi!