Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 1070 : Cô có nói hay không?
Ngày đăng: 17:26 30/04/20
Quách thiếu gia nhìn sang một tên khác, tên này đã không nhịn nổi nữa liền nhanh chóng nhào tới.
- Mẹ kiếp, không làm được thì đừng mất thời gian.
Tên kia vừa leo xuống, tên này đã lao lên, ra sức đâm vào, cổ họng Kim Lan Châu phát ra một tràng âm thanh kỳ lạ. Tên vừa nhào lên người cô càng hưng phấn, liên tục đâm ra rút vào!
Làm cho con đĩ này chết luôn!
Tên kia cực kỳ hăng hái, thân hình như cây cung, ở lên người Kim Lan Châu chẳng khác nào một con chó, nhún nhún rồi lại nhún nhún.
Tên Nhím và Cẩu b đứng bên cạnh nuối nước miếng, giơ máy ảnh và máy quay lên, có vẻ khá bận rộn.
Quay phim chụp ảnh cũng có kỹ thuật cả đấy, không thể tùy tiện được, cảnh quay phải đẹp, hơn nữa còn phải chộp được những khoảng khắc quan trọng, cái này rất khó đấy. Hơn nữa đây là quay trực tiếp, không được luyện tập, lần này qua rồi sẽ chẳng có lần thứ hai.
Quách thiếu gia nhìn sang, mắng hai tên đó:
- Quay cho đẹp vào, để tao còn giữ lại làm kỷ niệm!
Hai người chảy nước miếng vâng dạ. Đúng vào lúc này, trên tấm ván truyền đến tiếng kêu hự hự, còn chưa đến năm phút mà thằng khốn kia đã đầu hàng rồi. Trông thấy “thằng nhỏ” rút ra mềm như sợ bún, thằng Nhím liền sán lại gần, làm một cảnh quay đặc tả.
- Lão Đại, quả này được phết!
Gã lại còn khoe khoang, lần này quả thật chộp được một cảnh rất bắt mắt.
Một tên khác quả thật không nhịn nổi, liền lao tới, hung hăng đâm vào!
Kim Lan Châu cau mày, tóc tai bù xù, cơ thể chỉ có thể vặn vẹo, không cách nào kháng cự lại. Cẩu b liền hưng phấn cười sằng sặc.
- Cô ta có phản ứng. Mẹ, lẳng lơ thật. Thế này mà cũng phản ứng được.
Có câu nói, càng sa ngã càng vui vẻ, Quách thiếu gia liền đá cho gã một cái.
- Tập trung vào, nói linh tinh ít thôi.
Tên này vừa xuống, tên thứ hai lại leo lên. Tên thứ hai vừa xuống, tên thứ ba lại leo lên...
Cuối cùng, cả sáu tên đàn em đều đã làm xong, Quách thiếu gia lúc này mới bước tới, vỗ vỗ lên mặt Kim Lan Châu.
- Cảm giác thế nào? Có nói hay không?
Kim Lan Châu trừng mắt nhìn gã, vặn vẹo vài cái, chỉ cảm thấy bên dưới ướt sũng, một dòng chất lỏng đang chảy ra ngoài. Cô lườm gã với vẻ khinh bỉ, Quách thiếu gia liền hừm một tiếng.
- Khá lắm, lên tiếp đi!
Cẩu b vứt máy ảnh xuống.
- Để em!
Thằng nhãi này ác thật, không ngờ còn dẫn hai con chó săn đến thật.
Kim Lan Châu thét chói tai.
- Tôi nói, tôi nói! Tôi sẽ nói hết!
...
Kim Lan Châu phun ra toàn bộ chuyện Liễu Hải cài cô ta làm nội ứng.
Quách Thừa Phong hài lòng xoa xoa ngực cô ta, khẽ vỗ rồi nói:
- Nên làm lại ngực rồi ——
Thật kỳ lạ, rõ ràng trước đó còn rất đồ sộ mà, mới bị vài tên kia chơi một lúc mà đã thành không còn gì rồi. Quách Thừa Phong là tay lão luyện, gã chỉ liếc mắt một cái cũng nhận ra ngực này là đồ giả.
Nghe xong tin cần nghe, gã liền nói:
- Cô nhớ cho kỹ, chuyện hôm nay không được kể với bất kỳ kẻ này, sau này cô vẫn tiếp tục ở bên cạnh thằng họ Hồ, cũng đừng để tay họ Liễu nghi ngờ. Nếu không thì tôi cho cô chết không có chỗ chôn!
- Tôi hiểu rồi!
Kim Lan Châu gật đầu nói.
Quách Thừa Phong vẫy tay ra lệnh:
- Thả cô ta ra!
Khi mấy tên kia cởi trói cho Kim Lan Châu, cô mới nhận ra đùi mình đã tê dại, ngay cả đứng cũng không vững. Vì thế cô ngồi phịch xuống đất, không đứng lên nổi.
Quách Thừa Phong lại nói:
- Lấy quần áo cho cô ta!
Có người ném tới một bộ quần áo, Kim Lan Châu cầm quần áo mặc vào, song vẫn không nhúc nhích. Quách Thừa Phong lại nói:
- Nhớ cho kỹ lời tôi nói.
Kim Lan Châu cắn răng gật đầu.
- Vâng!
Sau cùng, Quách Thừa Phong lớn tiếng nói:
- Đưa cô ta về!