Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 1102 : Theo em nghĩ thì là gì nào?
Ngày đăng: 17:26 30/04/20
Ôn Nhã mang theo một luồng gió lạnh bước vào, làm cho Lưu Hiểu Hiên mở cửa lạnh run cả người, ngay lập tức đóng cửa lại.
Trương Nhất Phàm ngồi trên sô pha, vẻ mặt mỉm cười nói:
- Em đến rồi à?
Ôn Nhã gật gật đầu nói:
- Bên ngoài lạnh quá trời luôn.
Lưu Hiểu Hiên liền bắt đầu đùa giỡn nói:
- Anh ấy đang nóng kìa, cho anh ấy ôm một cái đi!
- Em muốn chết hả?
Trương Nhất Phàm liếc mắt nhìn Lưu Hiểu Hiên một cái, trách móc cô mà một chút cũng không biết cách che dấu. Mặc dù Ôn Nhã biết hai người đã tằng tịu với nhau, cũng không cần phải đường hoàng như vậy chứ?
Nhớ tới bộ dáng điên cuồng vừa rồi của cô, cặp đùi nhỏ của Trương Nhất Phàm lại có chút mơ hồ tác quái. Nhân vật minh tinh quả là khác hẳn, khá tận tình. Trương Nhất Phàm đối với biểu hiện vừa rồi của Lưu Hiểu Hiên khá vừa lòng, cô nha đầu này, rất hăng hái. Chỉ có điều Ôn Nhã đến một cái, thì không có tình thú như vậy nữa.
Ôn Nhã là một người tương đối lạnh lùng, không có nhiều tình cảm mãnh liệt như vậy, cô luôn với bộ dáng sóng gợn không sợ hãi này. Lời nói của Lưu Hiểu Hiên, cũng không có làm cho cô có phản ứng gì nhiều, giống như một luồng gió thổi qua tai vậy.
Tính tình của Ôn Nhã, cứ luôn làm cho người ta chờ mong, Trương Nhất Phàm thật đúng là thích bộ dáng thản nhiên này của cô. Hắn hướng về Ôn Nhã cười nói:
- Em tới thật đúng lúc, hôm nay ba chúng ta cùng nhau mừng năm mới.
Lưu Hiểu Hiên kỳ thật sớm đã đói bụng, nếu không phải vì để cho phía dưới được ăn no trước, làm gì mà đợi đến lúc Ôn Nhã tới đây chứ?
Cô ở trong nhà bếp bưng canh vẫn còn hơi nóng ra, lúc đi đến bàn trà trước mặt, đột nhiên cảm thấy phía dưới có một luồng nhiệt trào ra. Chết thật, chạy ra rồi!
Lưu Hiểu Hiên với bản năng kẹp chặt hai chân lại, chi tiết này dừng ở trong mắt của Trương Nhất Phàm, trên mặt lộ lên một tia cười cổ quái. Lưu Hiểu Hiên nhíu mày, vẻ mặt cầu xin nói:
- Mau giúp em tiếp một tí nào.
Lúc trương Nhất Phàm nhận lấy cái bát, Lưu Hiểu Hiên liền giống như bay vậy, chạy vào toilet, nếu không có đoán sai, là vừa nãy chưa có kịp rửa sạch thứ bị chảy ra.
Ôn Nhã phiêu mắt nhìn Trương Nhất Phàm, đích thân đứng lên đi vào nhà bếp.
Đêm giao thừa, bên ngoài đã vang lên tiếng pháo hoa, bổ bổ bá bá, trên không trung nở rộ một đóa đóa xinh đẹp, huyền lệ loá cả mắt.
Đợi Ôn Nhã dọn đồ ăn lên xong cả, Lưu Hiểu Hiên cũng từ toilet đi ra, trên mặt còn có chút đỏ ửng.
Uống rượu xong rồi, Lưu Hiểu Hiên vừa muốn đi lấy rượu, Ôn Nhã liền nói một câu:
- Được rồi, chị để lại một chai làm kỷ niệm đi.
- Tôi không nhỏ mọn như vậy đâu.
Lưu Hiểu Hiên liền mở chai, Trương Nhất Phàm cũng khuyên một câu nói:
- Làm gì cũng có chừng mực thôi, thời gian không còn sớm, nghỉ ngơi đi, đi ngủ sớm một chút nào!
Lưu Hiểu Hiên lúc này mới buông cái chai xuống, đi tới thu thập tàn cục trên bàn.
Lúc hai người bận ở trong nhà bếp, Trương Nhất Phàm đã tắm rửa xong, thay quần áo sạch sẽ đi ra.
Áo ngủ này là do Lưu Hiểu Hiên mua cho, nội y nam thương hiệu quốc tế Calvinklein, mặc quần áo này lên người ấm áp mà thoải mái.
Lưu Hiểu Hiên từ trong khách phòng đi ra nói:
- Máy điều hòa không khí hỏng rồi, hơn nữa chăn cũng không đủ, ba người ngủ cận nhau đi! Giường lớn bên phòng ngủ chính kia một mét tám đó.
Mặt nóng lên Ôn Nhã, phát hiện Trương Nhất Phàm đang nhìn cô tỏ thái độ, nghĩ đến đây, Ôn Nhã liền cúi đầu nói:
- Nếu không em ngủ sô pha?
- Này sao mà được? Sẽ cảm mạo đó, để tôi đi trải giường chiếu.
Lưu Hiểu Hiên nháy mắt với Trương Nhất Phàm, cười quái dị vào phòng ngủ chính. Trương Nhất Phàm đến gần Ôn Nhã nói:
- Đi ngủ đi!
Ôn Nhã khá xấu hổ nói:
- Chị ấy sớm đã biết rồi sao?
Trương Nhất Phàm cười cười nói:
- Theo em nghĩ là gì nào?
Ôn Nhã vội đến độ chân run, vốn việc này trong lòng mọi người hiểu là được, làm sao có thể cho Lưu Hiểu Hiên biết chứ? Cô gấp đến độ đang muốn xoay người rời khỏi, lại bị Trương Nhất Phàm giơ tay ôm một cái, chặn ngang kéo vào lồng ngực. Dù sao đã biết, cũng không có gì hay để che dấu, vì thế Trương Nhất Phàm thầm nghĩ.