Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 1103 : Chị ngủ đâu thì em ngủ đó

Ngày đăng: 17:26 30/04/20


Ôn Nhã bị ôm vào phòng ngủ, Lưu Hiểu Hiên đã xếp xong giường, nhìn thấy Trương Nhất Phàm ôm Ôn Nhã vào, cô liền như nhân lúc cháy nhà đi trộm cướp vậy, vội qua đóng cửa lại, đẩy ngã trương Nhất Phàm và Ôn Nhã lên trên giường.



- Thả em xuống đi!



Ôn Nhã không ngờ tới hai người này cấu kết với nhau làm việc vô sỉ này, mặt đã sớm đỏ thấu đến cổ. Trương Nhất Phàm nói:



- Vẫn là chỗ này thoải mái nhất.



Lưu Hiểu Hiên đắc ý nói:



- Đương nhiên, đây chính là khuê phòng của tôi mà, trừ hai người ra, người khác sao có thể vào được. Tôi chia sẻ khuê phòng với hai người, Ôn Nhã cô nói tôi hưởng lợi tư, bạc đãi cô không?



Ôn Nhã không nói chuyện với cô ta, ngồi lên cạnh giường, vẫn là với vẻ mặt ngượng ngùng.



Lưu Hiểu Hiên cô bé kia làm quá độ, lần trước khi ba người cùng nhau tắm rửa, cô biểu hiện hào phóng được như thế, lúc này cũng không nghiêm túc. Cô một bên cởi quần áo một bên nói:



- Cô ngủ bên nào thì tùy cô quyết định, để tránh nói tôi ức hiếp cô.



Ôn Nhã cắn răng nói:



- Chị ngủ đâu thì em ngủ chỗ đó.



Lưu Hiểu Hiên biết rồi, cởi váy ngủ, bên trong cũng là không có gì, không sót một cái gì. Ngoại trừ cái quần lót màu hồng mới thay kia, đôi dịu dàng trước ngực kia đều hoàn toàn bại lộ trong không gian đó. Lưu Hiểu Hiên cũng không cần quan tâm, nhảy trên giường kéo chăn qua.



Ôn Nhã nhíu nhíu mày, thầm nghĩ là chính mình, chỉ sợ cũng chưa chắc mở được đến như vậy, Lưu Hiểu Hiên thực sự quá thực.



- Ê, sao cô không cởi đi? Chờ hắn giúp cô cởi à?



Lưu Hiểu Hiên quay đầu lại nhìn Ôn Nhã, Ôn Nhã hướng về phía Trương Nhất Phàm nói:



- Tắt đèn!



Xem ra là hoàn toàn thỏa hiệp, Trương Nhất Phàm giơ tay lên tắt đèn nằm xuống trong bóng đêm, ở bên cạnh Lưu Hiểu Hiên, Ôn Nhã bắt đầu tất tất tác tác cởi quần áo, Lưu Hiểu Hiên liền thầm trộm cười một tiếng, ghé vào bên tai Trương Nhất Phàm nhẹ nhàng nói thầm:



- Anh có thấy qua thân thể của cô ta chưa?




Trương Nhất Phàm an ủi nói:



- Đừng khẩn trương, xem như cô ta không có ở đây đi.



Sau đó hắn liền dùng lực nhấc một phát, trong cổ họng Ôn Nhã phát ra một tiếng than nhẹ, Ưm —— Lưu Hiểu Hiên chỉ biết, Trương Nhất Phàm đã thực hiện được.



Cái nhấc này của Trương Nhất Phàm, giống như Hồng Quân năm đó ngàn dặm thẳng tiến Đại Biệt Sơn vậy, một phen đao nhọn cắm vào trái tim kẻ thù. Cái nhấc này của Trương Nhất Phàm, hoàn toàn chinh phục Ôn Nhã, cái loại tràn đầy đã lâu đó, khiến cô tạm thời quên đi sự khẩn trương và sợ hãi.



Trong bóng đêm, thân mình Trương Nhất Phàm như cung, tùng lao đi có thứ tự, Ôn Nhã cắn răng, không dám phát ra bất cứ cái âm thanh gì. Lưu Hiểu Hiên tiếp cận lại, giơ tay vuốt ngực Ôn Nhã, sau đó ôm cổ của cô, ở bên tai bắt đầu hôn lên.



- Bây giờ thì tốt rồi, tất cả mọi người đều giống nhau. Như vậy mới công bằng.



Ôn Nhã không nói gì, một bàn tay hung hăng nắm một phen trên đùi của Lưu Hiểu Hiên, đau đến Lưu Hiểu Hiên liền uất ức kêu to lên:



- Không cần phải đả thương người đến như vậy chứ, tôi phải trả thù.



Sau đó cô liền vuốt ngực của Ôn Nhã, tận tình mà đùa giỡn. Nghe nói Ôn Nhã có chứng sợ hãi, Lưu Hiểu Hiên trước kia đương nhiên không biết việc này, cô nghĩ trải qua tối nay, Ôn Nhã hẳn là không có gì đáng sợ hãi nữa rồi?



Đích thực, dưới sự tận tình khiêu khích của hai người, Ôn Nhã hoàn toàn như bay vào đám mây, trong não trống rỗng. Lưu Hiểu Hiên so sánh với cô, đương nhiên là kinh nghiệm phong phú, cô là nữ nhân càng hiểu nữ nhân. Bởi vậy, rất nhanh liền tiêu trừ được bóng ma này trong lòng Ôn Nhã.



Nhìn thấy Ôn Nhã dần dần tiến vào vai diễn, nhập vai như vậy, Lưu Hiểu Hiên cười trộm nói:



- Cô phải cảm ơn tôi, cho cô hưởng thụ chuyện vui như vậy.



Ôn Nhã mắng một câu:



- Nữ lưu manh. Cái này của Chị gọi là hiệp trợ cưỡng hiếp, em muốn khởi tố chị.



Lưu Hiểu Hiên mỉm cười nói:



- Vậy cô cũng cho cái hiệp trợ cưỡng hiếp đi, tôi không khởi tố cô, chúng ta huề nhau.



Ôn Nhã tức giận đến trừng mắt nhìn nhưng lại không có cách nào khác!