Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 1135 : Đi cùng em đi

Ngày đăng: 17:27 30/04/20


Cuối cùng tất cả chân tướng đã sáng tỏ, cho đến nay, đám sương mù ở tỉnh Tương mới coi như đã được cởi bỏ.



Sự say mêm trong say mê, hoàn cảnh trong hoàn cảnh hoàn toàn đã nổi lên, khiến cho Trương Nhất Phàm cảm nhận được sự đấu tranh thảm khốc chốn quan trường. Trong cục diện này, Bao Dụ Dân chắc chắn là một quân cờ đau thương, bởi vì cho đến chết gã vẫn không rõ, vận mệnh của mình luôn nằm trong tay người khác.



Quách Vạn Niên đùa bỡn gã, Tiểu Quân Dân lại đùa bỡn Quách Vạn Niên, Tống Minh Triều lại đùa bỡn Tiểu Quân Dân, cuối cùng tất cả bọn họ, đều bị hai người đùa giỡn, cho nên vận mệnh của bọn họ, đều chung một cái kết bi thương.



Bây giờ nghĩ lại, anh Trương Chấn Nam gọi điện thoại bảo mình rời đi một thời gian, xem ra bọn họ đã rõ từ lâu, do đó muốn để mình thoát khỏi cái vòng tròn này. Từ việc Thẩm Hoành Quốc rất vui vẻ đồng ý cho mình nghỉ, cũng có thể thấy được thái độ của y.



Sau khi nói với cha, tâm tư của Trương Nhất Phàm, liền nặng trĩu.



Rời khỏi tầng hai, liền nhìn thấy Đổng Tiểu Phàm đang chơi cùng con.



Tiểu Thiên Vũ đã bốn tuổi rồi, càng ngày càng hiểu chuyện, dưới sự dạy bảo của một người mẹ làm giáo sư đại học, nghiễm nhiên có phong độ của một nho sinh, nói chuyện đâu ra đấy.



Đổng Tiểu Phàm thấy ông xã không hào hứng, nặng trĩu tâm trạng, liền nói với Tiểu Thiên Vũ:



- Thiên Vũ ngoan, tự mình chơi nhé.



Tiểu Thiên Vũ liền vẫy tay:



- Chào mẹ



Còn hôn gió một cái.



Đi nhanh hai bước, bắt kịp Trương Nhất Phàm:



- Sao thế?



Trương Nhất Phàm không nói gì, Đổng Tiểu Phàm liền dịu dàng nói:



- Em đi dạo cùng anh nhé!



Hai người đi ra đại viện, ở cổng có cảnh sát gác được trang bị vũ trang, cúi chào một cái. Trương Nhất Phàm gật đầu, coi như là chào.



Đi đến đường phố lớn ở Bắc Kinh, dòng người đông đúc, hai gã cảnh sát có vũ trang vẫn diu trì một khoảng cách nhất định ở phía sau.



Nghe Trương Nhất Phàm nói qua từ đầu đến cuối toàn bộ sự việc ở Hồ Nâm, Đổng Tiểu Phàm lại thở dài:



- Đừng để ý, con người trong chốn quan trường, không thể tự mình quyết định được. Thẩm Hoành Quốc và Lý Thiên Trụ cũng là người, bọn họ không phải là thánh nhân, đương nhiên cũng có cái khó của bọn họ. Trên đời này, nếu như một người không muốn trở thành quân cờ để người khác đùa bỡn. Thì phải khống chế bản thân, thậm chí biến tất cả mọi người trên thế gian này, thành quân cờ trong tay mình. Chỉ có điều từ xưa đến nay, những người có thể đạt được cảnh giới này đã ít nay còn ít hơn, cho dù * được người khác, thì có thể làm gì chứ? Chi bằng vui vẻ, sống cuộc sống của mình, làm những việc mà mình có thể làm được. Đơn giản chính chính là niềm vui, đừng có nghĩ phức tạp nữa.



Nghe lời khuyên của Đổng Tiểu Phàm, cõi lòng Trương Nhất Phàm thông suốt, hắn gật đầu:



- Vợ anh nói đúng, đơn giản chính là niềm vui, vứt mẹ sự phức tạp đi, đấm đã lẫn nhau.



Đổng Tiểu Phàm trừng mắt nhìn hắn:




- Sàn đấu tanh mùi máu quá, sòng bạc xa xỉ quá, ở đây chúng tôi lại không có bạn bè, vậy thì đến quán rượu đi!



Duệ Quân liền đi trước dẫn đường, hai người Trương Nhất Phàm đến đại sảnh xa hoa này.



Quán rượu nơi này so với bên ngoài thì độc nhất vô nhị, nhưng sự xa hoa của nó, lại không thể so sánh với các quán rượu bình thường bên ngoài. Mỗi một người đến đây, không phú thì quý.



Đặc biệt là những tên cửa hàng lớn, thân phận không quá trăm triệu, đứng bên cạnh đi! Ít đứng ở đây mất mặt!



Đương nhiên, có một vài vị khách đặc biệt, không chơi gái không cờ bạc, chỉ đến để tìm cảm giác.



Không khí quán rượu rất nồng, sau khi hai người đi vào, liền có mấy cô gái nhìn sang bên này, lúc bọn họ phát hiện ra đó là Trương Nhất Phàm, liền nở nụ cười.



Đổng Tiểu Phàm thấy mấy cô gái này, liền nói một câu:



- Chỗ này của anh còn có những cô gái chưa vị thành niên à?



Duệ Quân cúi đầu nói:



- Mấy con bé này, đều có hậu đài. Không trêu vào được.



Gã liền cười ha hả. Đúng lúc điện thoại của Duệ Quân vang lên, Trương Nhất Phàm xua tay:



- Đi làm việc của cậu đi, chúng tôi ngồi ở đây một lúc đã!



Duệ Quân nhìn, điện thoại là Lý Hồng gọi đến, liền nói với hai người, chạy ra ngoài nghe điện thoại.



Một cô gái tương đối xinh, đầu tóc nhuộm đủ các loại màu sắc, liền bưng một chén đi về phía Trương Nhất Phàm:



- Chú ơi! Uống một li đi!



Trương Nhất Phàm nhìn cô ấy một cái, nếu không phải là Duệ Quân đã nói, bọn họ có bối cảnh, Trương Nhất Phàm còn cho rằng, cô ấy làm gái. Không ngờ cô gái này to gan thật, đặt cánh tay ngọc ngà lên vai Trương Nhất Phàm:



- Nể mặt đi? Chú ơi.



Cô này xưng hô có tình ý, Trương Nhất Phàm cười:



- Không thấy ở đây tôi đã có người rồi sao?



Đổng Tiểu Phàm ngồi ở đó, cầm một chén nhìn cô gái này, nhiều nhất cũng mười tám mười chín tuổi, đúng là con ranh.



Không ngờ con nhóc này liếc nhìn Đổng Tiểu Phàm, lên tiếng:



- Cho xin, nếu như anh muốn tìm gái, cũng phải tìm một người trẻ một tý, loại già như thế này anh cũng cần sao? Đi cùng em đi!