Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 1136 : Gặp phiền với người trẻ

Ngày đăng: 17:27 30/04/20


Cô gái này tự nhiên ngồi xuống cạnh Trương Nhất Phàm, thật sự rất phóng khoáng.



Bây giờ vẫn chưa đến mùa hè, cô ta đã ăn mặc rất mát mẻ, cánh tay đùi đều lộ hết ra ngoài, đến cả cái rốn kiac lộ ra, còn cả làn da trước ngực không được trắng cho lắm, hình như có thể khiến người ta nhìn không sót một cái gì.



Dáng dấp còn được, chỉ tiếc là dậy thì chưa đầy đủ, ngực không có nhiều thịt lắm, cái lồng ngực mặc đồ hàng hiệu, độ cao hở ra cũng không lớn lắm.



Đối phương nói Đổng Tiểu Phàm như thế, Trương Nhất Phàm có chút không hài lòng nói một câu:



- Ăn nói kiểu gì đấy?



Lông mi cô gái liền dựng đứng lên:



- Cô chính là vợ già, sao nào?



- Không có giáo dục!



Trương Nhất Phàm vốn dĩ không muốn để ý đến cô ta, nhưng miệng lưỡi con bé này lấp liếm, gọi Đổng Tiểu Phàm là vợ già, cô ta tầm mười tám mười chín tuổi, có tác dụng gì? Cho dù tuổi này của Đổng Tiểu Phàm, cô ta cũng không thể sánh được. Trẻ con bây giờ, ăn nói ngông cuồng, ở bên ngoài được nuông chiều, liền cảm thấy không gì là không thể.



Nếu không phai cô ta nói Đổng Tiểu Phàm như thế này, hắn cũng không muốn so đo với cô ta, nhưng thấy cô ta, là một cô gái đú đởn không có chút giáo dục nào.



Thấy Trương Nhất Phàm mắng cô ta, chiếc cốc trong tay cô gái ném xuống:



- Anh nói ai đấy? Cô đây vốn thích anh, là diễm phúc của anh, tổ tiên phù hộ, anh có thái độ gì đấy? Cô ta ngoài việc lớn tuổi hơn tôi, có chỗ nào to hơn tôi chứ?



Nhìn qua không biết xấu hổ, đúng là chưa từng gặp qua con người không biết xấu hổ như vậy, Trương Nhất Phàm vẫn muốn giáo huấn cô ta vài câu, Đổng Tiểu Phàm kéo hắn:



- Thôi đi, so đo với một đứa trẻ không đáng đâu.



Trương Nhất Phàm cũng không muốn so đo với cô ta, nhưng con bé này vẫn không buông tha. Không ngờ chỉ vào Đổng Tiểu Phàm nói:



- Không phải chuyện của cô, tránh sang một bên. Hôm nay tôi muốn xem xem, trước mặt bổn cô nương hắn còn giả vờ cái gì? Bổn cô nương nói cho anh biết, ở Bắc Kinh này tôi chưa từng gặp thằng đàn ông nào dám nói hai lời với tôi!



Trương Nhất Phàm có chút nóng giận, vốn dĩ đi ra ngoài chơi với vợ, không ngờ lại gặp phải đứa con gái đú đởn không nói lý lẽ như thế, đúng là coi Bắc Kinh là nhà của cô ta rồi, cũng không biết là con gái nhà ai mà láo xược như vậy?



Hắn bỏ cái cốc trong tay xuống:



- Cút



Sống trong quan trường nhiều năm, dưỡng thành cái khí thế như thế này, đích thực không phải là cô bé chống đối không biết trời cao đất dày này. Đặc biệt là hai hàng lông mày của hắn dựng hẳn lên, có chút hương vị tung hoành của sát khí.



Cô gái kia sửng sốt, vốn dĩ còn muốn nói vài câu để lấy thể diện của mình, nhưng thấy gương mặt phẫn nộ kia của Trương Nhất Phàm, trong lòng không khỏi trống rỗng. Chỉ thấy cô ta sững người ra, cắn môi:



- Được, anh … chúng ta chờ xem!




Đổng Tiểu Phàm đang nói, Trương Nhất Phàm đặt cốc xuống, nhìn gã trẻ tuổi đầu húi cua đang xông vào cửa, hắn thản nhiên nói một câu:



- Giấc mộng đẹp không thành hiện thực rồi.



Quả nhiên, cô gái lúc nãy xông ra nói:



- Chính là thằng khốn này ức hiếp tôi! Anh giúp tôi dạy dỗ hắn!



Gã thanh niên để đầu cua dẫn theo hơi thở thô bạo, chắc là con cháu của vị quan nào ở Bắc Kinh. Sau khi xông đến, ánh mắt dừng ở nửa thân trên của Đổng Tiểu Phàm, có phần kinh ngạc, khí chất này của Đổng Tiểu Phàm, căn bản không phải là các tiểu thư lớn nhỏ ở Bắc Kinh này có thể sánh được. Sững người trong một khoảng thời gian ngắn, mới nhìn Trương Nhất Phàm:



- Tiểu tử, mày dám bắt nạt em gái tao à? Người đâu



Gã vừa hô, từ ngoài cửa có bốn năm tên đi lính xông vào, hơn nữa những người này còn có súng ở lưng, dáng vẻ như đại địch.



Những người này đến lúc nào thế, Trương Nhất Phàm không để ý.



Quán rượu đột nhiên loạn hết cả lên, một vài người nhìn thấy tình cảnh này, đều rời khỏi hiện trường. Xem ra quán rượu chính là địa điểm xảy ra. Những vị khách này không sợ đến mức chạy trốn hết, mà đứng bên ngoài nhìn vao trong xem.



Mấy người quân nhân có súng này vậy quanh vợ chồng Trương Nhất Phàm, dường như chỉ cần chàng thanh niên này hạ lệnh một tiếng, sẽ giết chết hai người ngay tại chỗ vậy. Chàng thanh niên nhìn Trương Nhất Phàm nói:



- Cho anh một cơ hội, tự tát mình mấy cái, bò từ đây ra ngoài.



- Láo xược, đây là Bắc Kinh, sao có thể để các anh làm càn!



Trương Nhất Phàm nghe vậy biến sắc, hai tên cảnh sát luôn đứng ở ngoài xông vào:



- Không được động đậy



Một khẩu súng đen nhằm vào đầu của chàng trai cắt tóc cua, cảnh sát lấy súng là dòng dõi nhiều năm của ông cụ, chỉ nghe thấy gã lạnh lùng nói:



- Để các anh bỏ súng xuống nếu không thì sẽ bắn chết anh.



- Bọn mày là ai? Gan to quá nhỉ, dám…



Cô gái kia kêu lên, bị một cảnh sát có vũ khí hét lên một tiếng:



- Câm mồm…



Hai anh em liền sợ đến mức sững người lại, ở Bắc Kinh. Không ngờ còn có người dám không biết mình. Thanh niên cất đầu cua liền suy nghĩ về lai lịch của đối phương. Kì lạ thật, những người ở Bắc Kinh gã đều quen, trong ấn tượng không có người này.



Vợ chồng Trương Nhất Phàm vẫn ngồi ở đó, hắn thấy hai anh em này cũng quá đáng quá, liền nháy mắt với mấy tên cảnh sát có vũ trang. Anh cảnh sát có vũ trang này là người trung thành của ông cụ. Không nói hai lời, đá một phát. Gã thanh niên đầu cắt cua liền đứng không vững nữa, bùm một tiếng quỳ ở dưới đất.