Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 1137 : Anh là người của Trương gia à?
Ngày đăng: 17:27 30/04/20
Trương Nhất Phàm có ý dạy dỗ anh em này một chút, anh chàng cắt đầu cua bị cảnh sát có vũ trang đá cho quỳ xuống mặt đất, bốn người lính khác liền lo lắng nhấc súng lên. Người cảnh sát kia tài nghệ cũng khá, chỉ nhìn thấy động tác nhanh nhậy của anh ta, lộp bộp mấy cái đã cướp được súng của bốn người.
Vẻ mặt anh chàng thanh niên này hoảng sợ, nhìn thấy Trương Nhất Phàm ngồi đó không động đậy, liền to gan nói:
- Dám đối xử với Tống gia ta như thế này cơ à!
Gã cố ý làm sáng tỏ thân phận của mình, muốn gây tác dụng nói bóng nói gió, không ngờ Trương Nhất Phàm kêu hừ một tiếng, giống y như không nghe thấy gì. Anh thanh niên cắt đầu cua thầm khiếp sợ. Mình đã để lộ ra danh tiếng của Tống gia, đối phương vẫn thờ ơ như thế, loại người này không phải là kẻ điên cũng là tên ngốc. Cho dù hắn chưa bao giờ nghe thấy tên của mình, chẳng nhẽ đến anh trai Tống Hạo Thiên cũng chưa từng nghe sao? Dựa vào, ông nội của bố mày là Phó chủ tịch quân ủy.
Thằng nhãi này thầm suy nghĩ lai lịch của vợ chồng Trương Nhất Phàm.
Hóa ra là người nhà Tống gia, chẳng trách lại kiêu ngạo như vậy!
Trương Nhất Phàm nhìn hai anh em này, cô gái kia thấy thế tưởng là thật, đã sợ đến mức không dám lên tiếng từ lâu. Anh trai dẫn mấy người đến, căn bản không phải là đối thủ của người ta, lúc này chạy cũng không thoát, ở lại đây thì mất mặt. Trong lúc không nghĩ ra được cách gì nữa, Duệ Quân nghe thấy tin tức, liền chạy đến.
- Anh Trương, Tống thiếu gia, hiểu lầm, tất cả là hiểu lầm. Hai vị bỏ qua, nghe tôi nói một câu.
Đương nhiên Trương Nhất Phàm nể mặt Duệ Quân, ánh mắt hắn, cảnh sát có vũ trang liền thu súng nhằm vào Tống thiếu lại. Tống Thiếu đứng lên, sắc mặt vốn đen thui đã bị bóp méo nghiêm trọng, trên trán toàn là mồ hôi. Gã tự hỏi ở Bắc Kinh này, từ trước đến nay chưa ai dám đối xử với anh em mình như vậy. Vừa nãy đúng là một thằng cha thật sự, nghĩ đến họng súng lạnh như băng kia nhằm vào đầu mình, gã liền cảm thấy đã đi vào Quỷ môn quan.
Nghe thấy Duệ Quân gọi anh Phàm, gã liền đoán thân phận của đối phương, lạnh lùng nhìn Trương Nhất Phàm:
- Anh là người Trương gia?
Trương Nhất Phàm nói:
- Đúng vậy! Về bảo ông cụ giáo dục cho tốt, đừng có không có chuyện gì cũng ra ngoài cắn người nữa. Bắc Kinh này không phải là vườn rau nhà mày, đối xử với người khác phải khiêm tốn một chút.
Đời thứ ba của Tống gia có ba anh em, Tống Minh Triều là người nhỏ nhất, Tống Minh Triều lại có hai đứa con trai, một đứa con gái, hai đứa này chính là đứa con gái bảo bối và con trai nhỏ nhất trong ba đứa. Đáng tiếc là ba đứa con này, đều không chịu thua kém y. Đứa con cả đánh bạc ở Las Vegas Mỹ, khoảng thời gian trước Trương Nhất Phàm vạch trần, * Tống Minh Triều không thể không thỏa hiệp, cuối cùng thảm hại rời khỏi Hồ Nam.
Địa vị của Tống Minh Triều ở Tống gia, không bằng hai ông anh, nhưng nó không ảnh hưởng đến việc ba đứa trẻ làm xằng làm bậy ở bên ngoài.
Trương Nhất Phàm cầm điện thoại lên, đang định quay số, Tống Tiểu Ngọc liềm giậm chân:
- Được rồi, tôi xin lỗi chẳng phải là được rồi sao?
Khẽ cắn môi, bộ dạng như muốn ăn Trương Nhất Phàm.
Tống Thiếu Phong giơ tay ngăn cản em gái:
- Tên họ Trương, đừng có làm việc quá tuyệt tình.
Trương Nhất Phàm đã quyết tâm, dạy bảo hai tên không có giáo dục này, do đó. Hắn dù sao cũng làm người xấu đến cùng, liếc mắt nhìn Tống Thiếu Phong:
- Câm miệng!
Bị Trương Nhất Phàm quát như vậy, nỗi hận kia trong lòng Tống Thiếu Phong! Chỉ đáng tiếc có hai tên cảnh sát có vũ trang ở đây, nếu như thực sự ra tay, chắc chắn gã sẽ không được cái gì, lúc này mới nuốt mật vàng xuống.
Tống Thiếu Ngọc đi đến chỗ Trương Nhất Phàm:
- Xin lỗi!
Đổng Tiểu Phàm vốn không muốn truy cứu những chuyện nhỏ như thế này, nhưng cô nghe nói đối phương là người của Tống gia, hơn nữa lại là đối thủ một mất một còn Tống Minh Triều với Trương Nhất Phàm, trong lòng cũng có chút không vui. Lần này tranh chấp chức Phó chủ tịch tỉnh Hồ Nam, chẳng phải là do Tống Minh Triều đứng đằng sau tạo ra sao? Dù sao Trương Nhất Phàm đã ra mặt làm kẻ địch với người ta rồi, cũng không để ý việc mình tàn ác thêm một lần nữa. Cô liền thản nhiên nói một câu:
- Cô nói cái gì?
Tống Tiểu Ngọc tức đến mức giậm chân:
- Xin lỗi!