Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 1161 : Cuộc chiến bắt đầu
Ngày đăng: 17:27 30/04/20
Sóng gió qua đi, Tống Hạo Thiên và Phương Tấn Bằng ngồi lại với nhau lần nữa.
Trong phòng không có ai khác ngay cả đến Đinh Nhất Yến vợ Phương Tấn Bằng cũng ở bên ngoài hành lang, hai tên vệ sỹ một trái một phải canh giữ bên ngoài cửa. Trong phòng bật đèn, rèm cửa cũng được kéo lên.
Tống Hạo Thiên hút thuốc cười khinh bỉ, gã cười sự ấu trĩ của Phương Tấn Bằng không ngờ lại dùng cách này để đối phó với Trương Nhất Phàm, tên này chắc là không biết đến gia cảnh của Diệp Á Bình. Diệp lão tiền bối vẫn là tư lệnh quân khu, xem ra Phương Tấn Bằng không biết Diệp tướng quân và Lý Thiên Trụ đã có một thỏa thuận nào đó với nhau.
Hơn nữa còn có ý đề bạt Diệp Á Bình, Phương Tấn Bằng gây ra chuyện thế này chỉ là thêm một trò cười, lại còn làm Lý Thiên Trụ thấy ngứa mắt.
Tống Hạo Thiên lạnh lùng nói:
- Tôi còn tưởng cậu có cách gì thì ra cũng chỉ là chút tài mọn này. Trương gia cây to rễ sâu, cậu có chặt bớt một hai cái nanh vuốt cũng chẳng hề gì. Giống như Phương gia các người, bao nhiêu người đầu quân cho Phương gia cậu nghĩ bọn họ có tồn tại có ý nghĩa lớn không?
Phương Tấn Bằng tức điên:
- Anh đến để chế giễu đấy à?
Tống Hạo Thiên cười cười:
- Đúng mà cũng không phải. Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu nên dùng cái này.
Gã chỉ vào đầu.
Mặt Phương Tấn Bằng tối sầm lại.
Gã luôn xem Tống Hạo Thiên là kẻ đầu óc ngu si tứ chi phát triển, không ngờ lại bị người ta quay lại cười mình là ngu. Phương Tấn Bằng không khỏi giận điên người.
Tống Hạo Thiên lại không cho là vậy, nói không chút để ý:
- Trương Nhất Phàm vùng lên ở Hồ Nam, cậu cho rằng dựa vào cái gì? Thực lực? Gia cảnh?
Phương Tấn Bằng không nói gì, gã chỉ đang nhìn tên Tống Hạo Thiên bị mình cho là hữu dũng vô mưu này, Tống Hạo Thiên lắc lư cái đầu nói:
- Nói một câu hơi khó nghe một chút, những thứ như thực lực, gia cảnh chúng ta đều giống nhau, đặc biệt là những người trong bốn đại gia tộc các người thì có gì khác biệt không?
Tống Hạo Thiên lần đầu tiên dùng đến từ “chúng ta” làm Phương Tấn Bằng cảm thấy rất dễ chịu.
Trương Nhất Phàm thân là một Phó Chủ tịch thường trực tỉnh Hồ Nam, hắn không thể nằm yên bất động, hắn phải tạo dựng hình tượng của mình. Cho nên, hắn sẽ tiếp tục đi theo con đường cũ để tạo cơ hội cho mình, để nâng cao danh tiếng và địa vị của hắn ở Hồ Nam.
Hiện tại Trương Nhất Phàm phụ trách các công việc quan trọng như quản lý khối hành chính, phát triển cải cách, tài chính, kiểm toán, thuế vụ, lương thực, phát triển trung tâm nghiên cứu, mậu dịch, bến cảng,
Nếu bộ phận mà hắn quản lý xảy ra vấn đề nghiêm trọng thì chức Phó chủ tịch thường vụ tỉnh của hắn còn giữ được không?
Phương Tấn Bằng nói:
- Anh nham hiểm hơn tôi.
Tống Hạo Thiên cười khinh bỉ:
- Dùng cái này nhiều vào, không sai đâu. Những vụ tàn sát lẫn nhau có thể miễn được thì miễn đi, nếu không sớm muộn gì cũng rước họa vào thân đấy.
Nói xong gã đứng lên, vẫy vẫy tay:
- Cậu tạm thời ở Hồ Nam này đi, phong cảnh ở đây cũng được, có thời gian thì bảo bà xã đưa đi chơi.
Tống Hạo Thiên đi rồi, Phương Tấn Bằng vẫn nhìn bóng gã, trong đầu nghĩ lại những gì gã vừa nói. Lúc này gã mới thực sự tỉnh ngộ.
Luận về âm mưu thủ đoạn thì mình thực sự là không thể bằng người họ Tống được.
Gã đã hiểu mục đích Tống Hạo Thiên bảo gã ở lại Hồ Nam. Sự xuất hiện của Phương Tấn Bằng chắc chắn sẽ tạo cho Trương Nhất Phàm áp lực tâm lý, dù sao bọn họ cũng là kẻ thù không đội trời chung. Trương Nhất Phàm cần phải liên tục đề phòng hành động của Phương Tấn Bằng.
Nếu có thể để Trương Nhất Phàm luôn trong tình trạng phòng bị cao độ trong thời gian dài, đây là một hình thức tự sát chậm, cũng là một trong những thủ đoạn tra tấn tâm lý con người. Hắn sớm muộn gì cũng sụp đổ thôi.
Nghĩ đến đây, gã liền có chút đắc ý. Nếu có thể để Trương Nhất Phàm và Phương Tấn Bằng đấu với nhau thì Tống Hạo Thiên không ngại khoanh tay đứng nhìn. Cuối cùng cho dù là thắng hay thua thì người được lợi nhất chính là gã.
Tống Hạo Thiên về đến văn phòng trên mặt lại hiện lên một nụ cười mờ ám đó là nụ cười đắc ý mà ngông cuồng.
Gã viết lên vở ba chữ “Trương Nhất Phàm” lại còn dùng bút đánh dấu chéo to tướng vài lần lên đó nữa.
Bật lửa trong tay cháy lên từ từ tiến lại tờ giấy đó, lúc ngọn lửa bén giấy mặt Tống Hạo Thiên một lần nữa lại lóe lên nụ cười mờ ám.