Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 1162 : Nhìn rõ mưu kế đối phương

Ngày đăng: 17:27 30/04/20


Liễu Hải và Đường Vũ chạy đến, hai người nắm rõ động thái ở tỉnh như lòng bàn tay.



Ân oán giữa Phương Tấn Bằng và Trương Nhất Phàm Liễu Hải là người rõ hơn ai hết. Tên Tống Hạo Thiên này là người thế nào? Hai người lại có chút mơ hồ, cho nên Đường Vũ bảo người kiểm tra thông tin rồi lập tức lên tỉnh.



Bữa trưa nay ăn ở nhà Liễu Hồng.



Ba người đàn ông ngồi trên sô pha bàn luận những việc này, Liễu Hồng làm đồ ăn trong bếp.



Đêm đó, Trương Nhất Phàm và cô dùng chiêu mới, làm Liễu Hồng đến giờ gặp hắn vẫn hơi chột dạ.



Cũng không biết những người Tây này nghĩ gì? Những động tác xấu xa như vậy mà cũng có thể làm ra được, Ôi trời, đúng là hành hạ chết con người ta đi. Cô không ngờ Trương Nhất Phàm uống rượu xong lại mạnh mẽ đến thế. Đến giờ lúc nào Liễu Hồng nhìn thấy Trương Nhất Phàm lại nghĩ ngay đến những gì xảy ra đêm đó, mặc dù có hơi điên cuồng nhưng rất thỏa mãn.



Đó là những thứ thường ngày cô chưa bao giờ cảm nhận được, xong việc Liễu Hồng nghĩ một người đàn bà có thể sống đến thế này thì còn mong cầu gì nữa?



Thực ra cái làm Liễu Hồng rụt rè nhất chính là tư thế tác chiến “69” kia. Nếu Trương Nhất Phàm không uống say và tác dụng dẫn dắt của cái đĩa tham khảo châu Âu kia, thì xem chừng sẽ không dùng phương thức này đâu.



Liễu Hồng nấu cơm, rồi không kìm nổi kẹp chặt hai chân lại, toàn thân nóng ran.



Quay đầu nhìn Trương Nhất Phàm, mặt lại nghiêm trang đĩnh đạc, không còn vẻ hấp dẫn tối đó nữa.



Đường Vũ ngồi trên sô pha, uống ngụm chà:



- Đại ca, chúng ta có cần phải phòng bị để tránh việc bị họ đánh úp trở tay không kịp không?



Trương Nhất Phàm cười nói:



- Phòng bị cái gì? Cậu tưởng là hai bên đang tác chiến à? Lại còn phòng bị? Đi làm chăm chỉ, làm người đường hoàng. Cho dù Ma vương địa phủ có tới cũng không phải sợ.



- Cũng đúng, cũng đúng nhưng nên đề phòng vẫn hơn mà.


- Không phải chứ. Vậy là Đằng Phi vẫn chưa làm hết chức trách, tôi gọi câu ta vào phê bình một trận mới được, sao lại làm thế chứ?



Trương Nhất Phàm đang định gọi Đằng Phi, thì Sở Dụ liền vội vàng nói:



- Tôi không phải đến đây để kể tội, không liên quan gì đến thư ký Đằng, là do tôi nhìn thấy quá nhiều người, nên không muốn gây thêm phiền phức.



Trương Nhất Phàm giận dữ nói:



- Đây là Phó Chủ tịch tỉnh Sở không đúng rồi, có chuyện gì cứ gọi điện là được, cần gì phải đích thân đến thế này? Lần sau tôi sang, để tôi sang. Lúc nói câu này, Trương Nhất Phàm cũng thấy mình ngày càng giả dối.



Sở Dụ cười nói:



- Đừng trịnh trọng thế, tôi cũng chỉ là đến gõ cửa thôi mà.



Trương Nhất Phàm gật đầu nói:



- Nếu Phó Chủ tịch tỉnh Sở có điều gì chỉ bảo cứ việc nói ra.



Sở Dụ liền vui vẻ:



- Anh là đang chế nhạo tôi rồi, đường đường một Phó Chủ tịch thường vụ tỉnh, tôi làm sao dám chỉ bảo anh chứ. Nhưng đúng là tôi có việc cần nhờ.



Trương Nhất Phàm nhìn cô, Sở Dụ nói:



- Nghe nói bà xã Phó Chủ tịch tỉnh Trương làm kinh doanh ở nước ngoài, tôi muốn nhờ cô ấy giúp tôi chút việc. Không biết Chủ tỉnh tỉnh Trương có đồng ý giúp hay không?



- Được, không có gì, chúng ta hẹn thời gian nói chuyện cụ thể hơn nhé.



Trương Nhất Phàm nhanh chóng nhận lời.