Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 1163 : Vụ xô xát không ngờ
Ngày đăng: 17:27 30/04/20
Số lần Sở Dụ đến chỗ Trương Nhất Phàm nhiều lên rõ rệt, rất nhiều người để tâm việc này, rồi âm thầm suy nghĩ, xem ra Phó Chủ tịch tỉnh Sở và Phó Chủ tịch tỉnh Trương đã liên kết với nhau rồi, quan hệ thân thiết thế kia, đáng để suy nghĩ.
Sở Dụ là Phó Chủ tịch tỉnh đứng cuối bảng xếp hạng, lại là một phụ nữ, bà ta chẳng lẽ lại có suy tính gì à?
Có suy tính gì đó là đúng thôi, leo lên đến vị trí này ai không có suy tính, ham muốn quyền lực là vô cùng tận.
Cho dù người này là đàn ông hay phụ nữ.
Phó Chủ tịch tỉnh Lưu chịu trách nhiệm quản lý kiến trúc thành phố, nông thôn, bảo vệ môi trường, tài nguyên đất, quản lý con người, quản lý công thương, thể dục, hạch toán công tác khẩn cấp đột nhiên ngã bệnh, phải xin nghỉ ba tháng, công việc trong tay ông ta đương nhiên sẽ phải cần người chia sẻ.
Buổi chiều Thẩm Hoành Quốc gọi Trương Nhất Phàm đến bảo:
- Đồng chí Lưu Trí bị ốm, cậu có suy nghĩ thế nào với chuyện này?
Trương Nhất Phàm biết cái ông muốn dò hỏi chính là các việc mà Lưu Trí được phân công quản lý. Hắn nghĩ ngợi một lúc, những mảng mà đồng chí Lưu Trí quản lý khá nhiều, hay là tạm thời phân cho các Phó chủ tịch tỉnh khác quản lý.
Thẩm Hoành Quốc lại không nghĩ như thế, nếu chia ra thì sau khi ông ta quay lại, sự việc sẽ rất lộn xộn, mỗi người một ý, ông ta sẽ phải tập hợp ý kiến của mọi người lại, rồi điều chỉnh, quá khó khăn. Cậu xem có vị Phó chủ tịch tỉnh nào có thể kiêm nghiệm, trọng trách nặng một chút.
Trọng trách trên vai đồng chí Lý Dung Thanh và Lôi Binh khá nặng rồi. Không thể để giao thêm cho họ được, còn lại chỉ có mỗi Sở Dụ. Thiết nghĩ Thẩm Hoành Quốc cũng có ý này. Trương Nhất Phàm châm điếu thuốc không nói gì, Thẩm Hoành Quốc nhìn hắn, rõ ràng là đợi hắn mở lời. Trương Nhất Phàm đành nói:
- Gần đây đồng chí Sở Dụ khá tích cực, đồng chí ấy cũng nhiều lần đề nghị tăng thêm lượng công việc cho đồng chí ấy, tôi nghĩ hay là giao cho đồng chí ấy làm thử xem sao.
Thực ra khi nói câu này, Trương Nhất Phàm cũng có tâm tư riêng. Mấy đồng nghiệp nam khác nắm quyền lớn trong tay, đã không thể bắt họ chia sẻ thêm những công việc này, một người quản lý càng nhiều, quyền lực càng lớn, dã tâm đương nhiên sẽ lớn.
Sở Dụ gần đây không phải là hay đến chỗ mình sao? Hơn nữa lại là đồng nghiệp nữ, sẽ không tạo ra sóng gió quá lớn, vậy thì ta thuận nước giong thuyền thôi.
Thẩm Hoành Quốc nhìn hắn, gật đầu, vậy thì để đồng chí Sở Dụ kiêm đi.
Hai tháng trời có thể tạo ra biến động lớn đến đâu chứ?
Thông thường thì Sở Dụ chỉ cần duy trì hiện trạng, không để xảy ra lộn xộn coi như là đã thành công rồi.
Hai người sau khi thương lượng xong xuôi đâu đấy, vấn đề phân công công tác này còn cần được Chủ tịch tỉnh xem xét trong hội nghị cấp cao. Cho dù các Phó chủ tịch phía dưới có bất đồng quan điểm, nhưng một khi Thẩm Hoành Quốc đã quyết định thì cơ hội cho người khác thay đổi là rất ít.
Quả nhiên, trong cuộc họp cấp cao ngày hôm sau, Trương Nhất Phàm đề cử, các đồng chí khác tranh luận phát biểu ý kiến xong liền, Thẩm Hoành Quốc kết luận nói vậy sẽ do đồng chí Sở Dụ tạm thời kiêm quản công việc của Phó chủ tịch tỉnh Lưu Trí.
Mấy người được mang thẳng tới đồn công an, Đường Vũ dặn dò, ghi khẩu cung của mấy người này, không ngờ hai đứa này vẫn rất ngoan cố bảo:
- Từ giờ trở đi tôi từ chối trả lời bất kỳ câu hỏi nào của các người, tôi cần gặp luật sư của mình.
- Điên à… Mẹ kiếp, mày xem phim nhiều quá rồi, nên hơi tí là gọi luật sư, ngành luật sư do nhà mày lập ra à?
Cảnh sát thụ lý vụ án bực mình, chưa bao giờ lại nhục như lần này, ra ngoài tuần tra, lại còn bị người ta đánh cho một trận, từng nhìn thấy người giết lợn, chưa thấy lợn giết người bao giờ. Thế giới này đảo lộn hết rồi?
Thế là trong lúc tức giận, ném thẳng cái cốc đập vào đầu tên con trai kia chảy máu.
Đường Vũ đang định gọi điện cho Uông Viễn Dương, không ngờ có điện thoại từ văn phòng tỉnh gọi điện tới:
- Đường Vũ phải không?
Giọng nói lạnh băng, Đường Vũ vừa nghe đã biết đối phương là ai, Phó giám đốc công an tỉnh Dư Khang Kiện, Đường Vũ vừa nói, chính tôi đây, đối phương liền tức giận mắng:
- Anh còn muốn làm Trưởng phòng công an thành phố nữa không? Làm việc kiểu đấy? Ai cho anh to gan lớn mật thế? Ai cũng dám bắt, lập tức thả người cho tôi.
Trong lòng Đường Vũ tức giận, liền mắng thầm, mẹ kiếp, không phân rõ trắng đen phải trái đã mắng người.
Nhưng, trước mặt Phó giám đốc công an tỉnh, anh vẫn cẩn thận trả lời:
- Bọn họ có dính líu tới hút thuộc phiện, còn đánh cảnh sát nữa.
- Hút thuốc phiện không phải là buôn thuốc phiện, cho dù có giết người anh cũng phải lập tức thả người cho tôi.
- Phó giám đốc Dư…
Đường Vũ chưa nói xong Dư Khang Kiện liền cúp máy.
- Mẹ kiếp…
Đường Vũ cũng điên lên, ném điện thoại cái bụp, điện thoại bị ném ra xa vài mét, vỡ vụn trên nền.