Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 1174 : Biết người biết ta

Ngày đăng: 17:27 30/04/20


Dương Mễ nói với Nhậm Tuyết Y:



- Chị ra ngoài có chút việc, em đợi chị ở nhà nhé.



Ló ra khỏi cửa, Dương Mễ mở cửa chiếc xe Buick của mình, đi thẳng đến bệnh viện.



Trên đường, cô ấy gọi điện thoại cho Trần Phong:



- Bí thư Trần à? Tối nay tôi không đến được rồi, ngày mai nhé, sáng mai tôi sẽ liên lạc với anh.



Trần Phong không có cách nào khác, cho đến nay, gã vẫn không biết thân phận của Dương Mễ, chỉ nghe thấy tiếng nói êm tai kia của Dương Mễ, liền thầm đoán, Chủ tịch tỉnh Trương giới thiệu ai cho mình nhỉ?



Dương Mễ đến bệnh viện làm hai cái kiểm tra, thử máu và siêu âm.



Cầm tờ xét nghiệm và bảng siêu âm, Dương Mễ thực sự không dám tin:



- Bác sĩ, có thể khẳng định không?



Bác sĩ nhìn cô ấy một cách kì quái, Dương Mễ lập tức giải thích:



- Ồ, tôi kết hôn với chồng mấy năm rồi, mà không hề có thai, cho nên tôi…



Bác sĩ hiểu, lúc này mới cười nói:



- Vậy thì chúc mừng chị, có thai rồi, ba tháng đầu cần cẩn thận một chút, đừng hoạt động mạnh. Càng không thể chung chăn gối, tốt nhất là nằm trên giường nghỉ ngơi một khoảng thời gian.



Dương Mễ gật đầu một cách mơ mơ màng màng:



- Ồ.



Bác sĩ thấy vẻ mặt hoảng hốt của cô ấy, cầm một cái đơn thuốc đến:




Khoảng thời gian này trên báo, thường xuyên xuất hiện cảnh các cán bộ đi xe công cộng, hoặc là đi xe đạp, thậm chí theo báo cáo còn có những người đi bộ đi làm. Có người nói đùa, còn có Chủ tịch tỉnh Trương Anh Minh, từ sau khi tan làm cấm sử dụng xe công cộng trở đi, trên đường cũng không bị tắc nữa, hôm nào cũng có thể đi làm đúng giờ. Lý Thiên Trụ đương nhiên vẫn đi xe đi làm, tuy nhiên gã nghe thấy những lời này, không nhịn được cười, điều này chứng tỏ xe công cộng quá nhiều, không ai trói buộc.



Bây giờ cấm đi làm tan làm dùng xe công cộng, lưu lượng xe trên đường ít nhất cũng giảm đi một phần ba. Đặc biệt là khu vực thành phố, đều là do lạm dung xe công cộng gây ồn. Đồng thời việc quyên tiền trong toàn tỉnh cũng tăng vọt lên.



Rất nhiều đơn vị, cá nhân, đều hưởng ứng lời kêu gọi này. Có một xí nghiệp lúc được phóng viên phỏng vấn đã nói:



- Hiện nay các vị lãnh đạo trong tỉnh đều đi bộ đi làm, sau này tôi cũng đi bộ đi làm. Sẽ đem số tiền tiết kiệm được, quyên góp cho các em nhỏ thất học ở một vài nơi nghèo khó.



Có người nói, tôi quyết định đem một phần nghìn lợi nhuận của công ty, quyên góp cho các khu vực khó khăn, để giúp đỡ bọn họ giải quyết vấn đề khó khăn khi đến trường.



Sáng sớm hôm nay, Trương Nhất Phàm vừa đi bộ đến cửa ủy ban, Đổng Tiểu Phàm gọi điện từ New York về:



- Nghe nói hiện nay anh đã đi bộ đi làm rồi, không nghèo khó đến vậy đấy chứ? Được rồi, em tài trợ cho anh một trăm triệu, để giúp anh giải quyết vấn đề đến trường khó khăn cho các em nhỏ thất học ở các khu vực nghèo khó.



Trương Nhất Phàm cười:



- Em đang làm khó anh đấy à? Nếu thực sự em muốn tài trợ, đài truyền hình sẽ phỏng vấn em đấy!



Đổng Tiểu Phàm cười nói:



- Dù sao cũng không để cho người khác nói rằng, em ở biệt thự nhà Tây, ngồi xe xa hoa, anh sống những tháng ngày khổ cực ở nhà được đúng không?



Trương Nhất Phàm nói:



- Thực sự em muốn quyên góp cũng được, đi theo trình tự thông thường đi!



Đang nói, chỗ cổng truyền đến một tiếng khóc cháy lòng cháy ruột:



- Hu hu – Tôi không muốn sống nữa, trả lại con cho tôi. Trả lại con cho tôi.