Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 1175 : Đầu sóng ngọn gió
Ngày đăng: 17:27 30/04/20
Trương Nhất Phàm dừng lại, Trương Tuyết Phong lập tức bảo vệ trước mặt, Đằng Phi nói tôi đi xem xem!
Còn chưa đợi Đằng Phi đi đến, một chiếc xe Kim Bôi màu trắng đi đến, xem không tắt lửa, có năm sau người nhảy từ trên xe xuống. Trong đó có một người trung tầm bốn mươi tuổi, để tóc dài ngang lưng, rất có chất lãnh đạo, vung tay múa chân nói:
- Dẫn cô ta đi!
Năm sáu người thanh niên này lao vào đám người:
- Mọi người tản ra, không có chuyện gì hay ho để xem cả.
Nói xong, mấy người liền dẫn cô gái đang nằm ở đó khóc lóc đi. Vứt vào trong chiếc xe Kim Bôi, mấy người nhảy lên xe, xe liền chạy đi.
Trong xe mơ hồ truyền đến tiếng cô gái kia quát to, trả con cho tôi, trả con cho tôi! Xin lãnh đạo tỉnh làm chủ hu hu…Sau đó thì nghe không rõ nữa, chắc bị người ta bịt miệng lại.
Ai to gan như vậy, không ngờ dám bắt người ở cổng ủy ban nhân dân tỉnh?
Trương Nhất Phàm liếc nhìn Trương Tuyết Phong, Trương Tuyết Phong ngầm hiểu, vội vàng cản một chiếc taxi đi lên.
Đằng Phi chạy đến:
- Chủ tịch tỉnh Trương, nghe nói cô gái vừa khóc lóc vừa rồi là một người nông dân, con bị chết, đến ủy ban tỉnh gây chuyện
Đằng Phi đang nói, bỗng phát hiện ra sắc mặt Trương Nhất Phàm không tốt, liền thêm vào một câu:
- Ồ, chắc là đến tố cáo. Vẫn chưa hỏi thăm rõ ràng, người ta đã bị bắt đi rồi. Cô gái này vừa đến chưa được mấy phút, tỉnh hình hiểu biết cũng không được nhiều cho lắm.
Trương Nhất Phàm chỉ lên phái trước:
- Đi thôi!
Trở về phòng làm việc, trong đầu Trương Nhất Phàm luôn nghĩ đến chuyện xảy ra lúc nãy.Người phụ nữ trung niên này chạy đến Ủy ban nhân dân tỉnh để tố cáo, nói mất con rồi, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Nghe giọng nói chắc là người thành phố, nói tiếng địa phương không rõ. Chẳng nhẽ ủy ban tỉnh địa phương mặc kệ sao?
Đằng Phi đi vào, uống một ngụm nước nói:
Đúng là có nhân vật như vậy, Trương Nhất Phàm ồ lên một tiếng:
- Không có gì! Em làm việc của em đi!
Lúc này Dương Mễ mới khôn khéo đợi Trương Nhất Phàm dập máy, cô mới gấp điện thoại lại.
Vừa nãy cô có hỏi qua Nhậm Tuyết Y, nói trong tòa soạn mới có thêm một cô gái, tên là Sở Nhược Thủy, không ngờ cô ta vừa đến đã viết một bài báo như vậy, bài báo khen ngợi lãnh đạo tỉnh, đương nhiên vẫn có điểm sáng, hơn nữa gần đây đang thúc đẩy cái mà Trương Nhất Phàm đề xuất ra là nhân viên công chức, cố gắng giảm bớt lượng xe riêng, khởi xướng việc sử dụng các cách thức khác để đi làm.
Bởi vậy, xe của cả thành phố, đột nhiên ít hơn rất nhiều, một vài đơn vị lãnh đạo, sáng nào cũng xách theo một tập công văn bước đi khoan thai. Người dân trầm trồ khen ngợi, trước kia gặp phải giờ đi làm, xe tắc không thể đi được, đi xe còn không bằng đi bộ, ngựa xe như nước, dòng người đông đúc. Bây giờ vừa đề xuất ra, vấn đề giao thông đã được giải quyết.
Bởi vậy, bản báo cáo này có thể nói là không thoải mái, đang tuyên truyền tin h thần cách mạng gian khổ của các vị lãnh đạo tỉnh, trả lại cho người dân một bàu trời sạch sẽ. Lấy mình làm gương, như vậy càng bảo vệ môi trường, càng khỏe mạnh.
Nhưng bài báo này, theo Trương Nhất Phàm thấy, rõ ràng là đang bị tình nghi là nịnh bợ, nhưng mà các vị lãnh đạo tòa soạn báo vẫn thích!
Chuyện nịnh nọt, vui còn không kịp. Thậm chí có vị lãnh đaoạ còn ám chỉ, để phóng viên và phương tiện truyền thông, phơi sáng nhiều hơn, tích lũy chiến tích cho mình. Đương nhiên, lãnh đạo tòa báo này, ngầm tiếp nhận bài báo này.
Còn khen cô phóng viên mới tới này biết làm việc, giởi nắm bắt điểm sáng của cuộc sống.
Bọn họ cao hứng, thầm nhủ Chủ tịch tỉnh Trương nhất định sẽ xem được bài báo này, sẽ ca ngợi phía mình?
Không ngờ thư kí của Chủ tịch tỉnh Trương gọi điện đến, hỏi bài báo này là do ai viết? Sau này nếu viết những bài như thế này nữa, phải được sự đồng ý của lãnh đạo, nếu không thì sẽ truy cứu trách nhiệm của những người có liên quan.
Lãnh đạo tòa soạn báo lúc đó ngẩn người ta, không phải chứ, bài báo này mình đích thân xem qua, sao Chủ tịch tỉnh Trương không vừa lòng nhỉ?
Ông ta cân nhắc rất lâu, không nhìn ra bài báo này có cái gì không đúng.
Cho dù là hành văn, hay là sự thật, đều khen ngợi mặt ngoài của Chủ tịch tỉnh Trương tốt, chẳng nhẽ nịnh bợ cũng là sai sao?
Ông ta liền gọi Sở Nhược Thủy đến, Sở Nhược Thủy là một cô gái tốt nghiệp đại học chưa lâu, chưa đến hai nhăm tuổi, xinh đẹp, là loại người mà con trai vừa nhìn, đã muốn chiếm làm người phụ nữ của mình rồi. Đừng thấy cô ấy tuổi nhỏ, lúc học trong trường, từng đảm nhiệm chưc tông tấn viên của nhiều tòa báo, kinh nghiệm xã hội rất phong phú.
Do vậy cô vừa đến mấy ngày, liền nấm bắt điểm sáng của các vị lãnh đạo tỉnh Hồ Nam rồi, công bố bài báo này. Thấy lãnh đạo uyển chuyển nói Chủ tịch tỉnh Trương không hài lòng, cô liền đích thân đi gặp vị lãnh đạo truyền kì này.