Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 1176 : Tôi là Sở Nhược Thủy

Ngày đăng: 17:27 30/04/20


Lúc Trương Nhất Phàm hết giờ làm, sẽ ăn cơm ở nhà ăn.



Từ đây về nhà, sẽ phải đi bộ gần nửa tiếng. Vừa may có thể đi tản bộ sau khi ăn cơm, có lợi cho việc tiêu hóa.



Hắn không thích ở nhà chính quyền, vẫn ở tại căn phòng tân hôn của mình và Đổng Tiểu Phàm, bởi vì nơi đây có thể khiến hắn cảm thấy ấm áp. Trong lòng Trương Nhất Phàm, đây mới là nhà của mình.



Đang nói chuyện với Đổng Tiểu Phàm qua điện thoại, dưới ngọn đèn trước mặt, có một cô gái có mái tóc dài ngang vai, dáng người yểu điệu, dưới ánh sáng của ngọn đèn đêm, tôn thêm khuôn mặt trắng, còn lộ ra cánh tay nhỏ xíu ra bên ngoài. Xem ra có phầm làm người ta động lòng.



Cô gái mặc váy dài màu trắng, dáng cao gầy. Đứng trong những cơn gió đêm, tựa như một đóa bách hợp duyên dáng yêu kiều trong gió. Mái tóc tung bay kia, giống như là đang bay lên.



Váy dài, còn có bóng dáng đứng lặng của cô, không thể nghi ngờ là Hứa Văn Tĩnh.



Trương Nhất Phàm vừa nói điện thoại, vừa đi về phía tiểu khu. Cô gái kia nhìn thấy hắn, đầu tiên hơi sửng sốt, sau đó há hốc miệng ra, phát hiện ra hắn đang gọi điện thoại, liền không hề nói nữa, hơn nữa lặng lẽ đi theo sau hắn, cùng vào tiểu khu.



Bảo vệ của tieur khu, đưng nhiên biết Chủ tịch tỉnh Trương, bọn họ khá chú ý đến điều này, cô gái đã đợi ở ngoài cửa khá lâu rồi, bảo vệ từng chủ động đi đến hỏi cô, cô nói là đợi Chủ tịch tỉnh Trương.



Nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như vậy đang đợi Chủ tịch tỉnh Trương, bảo vệ suy nghĩ không ra được thân phận của cô, cũng không dám hỏi. Thấy cô đi theo Chủ tịch tỉnh Trương vào cửa, bảo vệ còn nói là trong chuyện này có vấn đề gì đó, hơn nữa cô gái đó còn nhìn hắn cười.



Nụ cười này, khiến linh hồn nhỏ bé của bảo vệ lập tức biến mất.



Vì ông chủ đang gọi điện thoại với vợ, Trương Tuyết Phong luôn đi theo phía sau, thấy cô bé kia đi vào tiểu khu, còn lần đầu tiên là một cư dân, hơn nữa một cô gái xinh đẹp như thế này, Trương Tuyết Phong cũng không nghi ngờ cô là kẻ ám sát. Nếu đúng là khách, cùng lắm cũng là thiết khách, chắc chắn không là chủ thiết khách.



Đưa mắt dõi theo ông chủ vào tiểu khu, Trương Tuyết Phong ở bên ngoài hút thuốc nhìn đường cái một hồi, sau đó tìm một nơi ngồi xuống.



Tối nay có một cuộc hẹn, Lưu Thanh Phương đến rồi, Trương Tuyết Phong thầm cân nhắc, Lưu Thanh Phương này chắc thích mình rồi. Nếu không thì người ta cũng không thể nào luôn chạy đến thăm mình được.



Nếu không?



Hôm nay cô ấy làm rồi?



Trương Tuyết Phong biết rõ trong bụng, nếu như gã muốn làm Lưu Thanh Phương, Lưu Thanh Phương chắc chắn sẽ không từ chối. Bởi vì lần trước gã không cẩn thận, đụng phải ngực Lưu Thanh Phương, tuy rằng mặt Lưu Thanh Phương đỏ lên, nhưng lại không có ý bảo Trương Tuyết Phong bỏ tay ra, Trương Nhất Phàm liền nhân cơ hội, sò mó ở bên ngoài quần áo của cô.




Trương Nhất Phàm càng khẳng định, Sở Nhược Thủy thuộc loại người thứ nhất.



Một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, muốn lên chức, nhất định phải mượn chút thế lực, xem ra mình chính là mục tiêu mà cô ta đã lựa chọn.



Bất hạnh hơn này, đã bị Lý Hồng đoán đúng rồi, quả nhiên là một cô gái xinh đẹp, rất xinh, rất xinh. Tuy nhiên, Trương Nhất Phàm đã nảy sinh ra sự cảnh giác và sức miễn dịch với những cô gái đẹp rồi. Có những cô gái xinh đẹp như Đổng Tiểu Phàm, Lý Hồng, Hà Tiêu Tiêu, Lưu Hiểu Hiên, đã là đủ lắm rồi.



Hơn nữa những cô gái xinh đẹp này vẫn chưa quá thời hạn, có thể thỏa mãn được mình.



Trong thời kì bất thường này, những cô gái càng xinh đẹp, hắn càng cảnh giác.



Sở Nhược Thủy rõ ràng cảm nhận được sự không hài lòng của Trương Nhất Phàm, mình giơ tay một lúc lâu, Trương Nhất Phàm hình như không có ý bắt tay với mình, Sở Nhược Thủy đành phải ngượng ngùng cười, cô phát hiện ra có lẽ bước cờ này mình đã đi sai rồi, không phải là vị lãnh đạo nào cũng thích được nịnh.



Rốt cuộc là làm công việc của phóng viên, Sở Nhược Thủy vẫn mang theo một nụ cười chuyên nghiệp trên mặt:



- Về bài báo anh đi bộ đi làm, đúng là do tôi biết, tôi dùng tên thật, tôi tên là Sở Nhược Thủy. Lúc còn dang đi học, tôi từng nghe nói qua về tên của anh, biết anh là một vị lãnh đạo hết sức thương dân, cho nên tôi mới viết bài báo này. Thực sự tôi rất sùng bái anh, luôn rất hứng thú với chuyenejc u anh, nếu như Nhược Thủy có điểm nào không đúng, xinh Chủ tịch tỉnh Trương thứ lỗi!



Trương Nhất Phàm đến mí mắt cũng không động đậy chút nào, đợi Sở Nhược Thủy nói xong, hắn liếc mắt nhìn Sở Nhược Thủy một cái:



- Nói xong chưa? Nói xong rồi thì đi đi!



Nói xong, hắn liền xoay người lại, nhấn nút thang máy, lúc ở trong thang máy, Sở Nhược Thủy đứng ở đó, hơi rụt rè.



Trương Nhất Phàm nói:



- Trở về học hỏi đồng sự của cô, làm thế nào để làm một người phóng viên đủ tư cách.



- Chủ tịch tỉnh Trương.



Cầu thang máy đóng lại, Sở Nhược Thủy ngơ ngác đứng ở đó, vẻ mặt uất ức.