Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 1187 : Điều tra chân tướng
Ngày đăng: 17:28 30/04/20
Trương Nhất Phàm xua tay ra hiệu cho Trương Tuyết Phong, anh ta liền hiểu ý, quay sang gọi Tiểu Tứ:
- Tiểu Tứ, đi thôi!
Trương Tuyết Phong và Tiểu Tứ lập tức lên đường đến trường tiểu học Long Đàm.
Trong phòng riêng nhà hàng, Trương Nhất Phàm vẫn không nói gì, dáng vẻ hắn uy nghiêm, có chút tức giận.
Tiếng tăm của Phó Chủ tịch Trương thì cán bộ nào ở Hồ Nam cũng có ấn tượng sâu sắc. Chính vì hắn tuổi trẻ, tài cao, lại thêm tính cách mạnh mẽ, quyết đoán, nên có rất nhiều người biết đến tên tuổi của vị Phó Chủ tịch tỉnh này.
Chủ nhiệm Chu chỉ là một phó phòng nho nhỏ trong cục Giáo dục, dĩ nhiên, trước mặt vị Phó Chủ tịch này, lão sẽ tự động “co vòi” lại, đầu cũng chẳng dám ngẩng lên. Hiện giờ trong phòng ngoài hai người họ còn có Đằng Phì và Tiểu Ngũ.
Các thành viên trong đội Tia chớp đều được gọi bằng số thứ tự, Tiểu Ngũ cũng là một cao thủ trong số đó, nhiệm vụ hiện giờ của anh ta là đảm bảo an toàn cho Trương Nhất Phàm.
Bà chủ nhà hàng nghe nói có lãnh đạo trên tỉnh xuống thì sợ hết hồn, tay chân lóng ngóng không biết phải làm gì. Chồng bà ta đang xào rau trong bếp cũng vội chạy vào, cung kính đứng ở một bên.
Dù gì thì phụ nữ vẫn thường nhanh nhạy hơn đàn ông, vậy nên bà chủ biết ý tự đi rót trà cho khách. Đằng Phi bảo bà ta cứ để đấy, cần làm gì thì cứ làm song tuyệt đối không làm phiền những vị khách khác.
Kế đó, Tiểu Ngũ dẫn Hiệu trưởng Long vào rồi đóng cửa phòng lại. Đằng Phi lấy giấy bút ra chuẩn bị ghi chép.
Trương Nhất Phàm uống một ngụm trà, mắt vẫn nhìn thẳng Chủ nhiệm Chu, giờ phút này lão đã “mềm nhũn” trên nền nhà. Hắn lên tiếng hỏi:
- Tên gì?
- Chu —— Chu —— Thái An!
- Chức vụ?
- Chánh văn phòng cục Giáo dục huyện Vận ạ.
Chỉ mấy tiếng đồng hồ mà trong nhà hàng đã quy tụ đến mấy nhân vật quan trọng của huyện Vận. Đằng Phi vốn chỉ thông báo cho Bí thư huyện ủy, Bí thư huyện ủy hay tin Chủ tịch Trương đích thân đến liền không ngừng nghĩ xem đã xảy ra chuyện gì mà phải khiến cho Chủ tịch tỉnh âm thầm đến nơi này. Nếu hắn điều tra được điều gì không hay thì y cũng phải kiếm ai đó chịu trận cùng. Có bị mắng cũng phải để cho hai người cùng nghe, vì vậy y thông báo cho Chủ tịch huyện.
Vì Chủ tịch Trương âm thầm đến nên hai người họ chỉ gọi thêm Cục trưởng Công an đi cùng, cũng không dám kinh động đến các ủy viên thường vụ khác.
Thấy ba người này đến, Trương Nhất Phàm mới ra khỏi phòng riêng. Vừa trông thấy hắn, họ liền đồng thanh chào, “Chủ tịch Trương”.
Trương Nhất Phàm không nói gì mà đi thẳng ra xe.
Đằng Phi nói với Cục trưởng Công an:
- Phiền ông tạm giữ hai người kia một lúc! Còn những người khác thì đi cùng luôn!
Hai nhân vật đứng đầu huyện Vận tự hỏi không biết đã xảy ra chuyện gì. Trông thấy dáng vẻ sợ hãi của Chủ nhiệm Chu và Hiệu trưởng Long, họ lại càng không hiểu gì hơn.
Chủ nhiệm Chu chỉ là một cán bộ phó phòng nho nhỏ, lão căn bản chẳng là gì so với hai người họ, ngay cả tư cách nói chuyện cũng chẳng có chứ đừng nói là tay Hiệu trưởng Long kia. Thực ra, Hiệu trưởng Long và Chủ nhiệm Chu là bạn học cũ, nếu không lão cũng sẽ không giúp trường Long Đàm che giấu sự thực.
Cục trưởng Công an thì nhận ra Chu Thái An, lão nói thầm, “Hai người đã ý thức được chuyện đang xảy ra chưa?” Không phải chỉ chết một đứa học sinh thôi sao, giờ còn kinh động đến cả Chủ tịch Trương? Hai người họ càng nghĩ lại càng cảm thấy có gì đó không ổn.
Mà sắc mặt của Chủ tịch Trương lại càng làm cho người ta thấp thỏm lo âu.
Chủ tịch Trương lên xe, bảo lái xe chạy thẳng về hướng trường Long Đàm, hai nhân vật đứng đầu huyện kia liền bám sát theo sau, còn Trưởng phòng Công an huyện cũng dẫn tám cảnh sát đi theo bảo vệ.
Ngồi trên xe, hai vị đứng đầu huyện cuối cùng cũng nắm được tình hình, Chủ tịch Trương chắc chắn đang nhắm vào trường tiểu học Long Đàm, lần này hắn đến chắc vì chuyện cậu học sinh trượt chân ngã xuống sông lần trước.
Trong suốt một khoảng thời gian, toàn bộ tỉnh Hồ Nam rộ lên phong trào quyên góp, bất luận là trường học hay nhà máy, tất cả các đơn vị đều phải tổ chức quyên góp. Ngay cả Bí thư, Chủ tịch huyện cũng phải làm gương tiên phong. Tuy nhiên họ không hề biết, có người nhân cơ hội này vơ vét kiếm lời.
Bọn chúng dùng thủ đoạn ác độc, hành vi bỉ ổi để mưu lợi cho bản thân. Cho đến tận bây giờ, hai người cũng mới chỉ biết sơ qua tình hình, chứ không nắm được toàn bộ sự việc. Vì vậy mà cả quãng đường đi, lòng họ cứ phấp phỏng không yên.