Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 1186 : Cuộc chạm trán bất ngờ

Ngày đăng: 17:28 30/04/20


Đúng như Trương Nhất Phàm suy đoán, sự việc lần này thể nào cũng trở thành cái cớ cho một số kẻ tung tin đồn thất thiệt.



Có điều hắn cũng đâu có rảnh để quan tâm đến những tin đồn vớ vẩn ấy, người thông minh sẽ không nghe lời đồn đại. Trương Nhất Phàm tự thấy mình không làm gì hổ thẹn với lương tâm nên hắn vẫn bình tĩnh đến huyện Vận giải quyết công việc.



Đằng Phi và Trương Tuyết Phong đã chờ hắn ở huyện Vận, biết ông chủ chỉ dẫn theo hai vệ sĩ đi cùng, nên họ lập tức lái xe đi đón.



Trương Nhất Phàm vừa xuống xe liền hỏi:



- Tình hình sao rồi?



Đằng Phi báo cáo sơ qua kết quả điều tra hai ngày vừa qua. Anh ta nói xong, Trương Tuyết Phong liền lên tiếng:



- Có cần...



Còn chưa nói hết câu, Trương Nhất Phàm đã xua tay.



- Có chút việc thế này, không cần thiết! Tôi đã đến tận đây rồi thì sẽ tốc chiến tốc thắng thôi! Giờ đi ăn cơm đã, sau đấy Đằng Phi, cậu đi thông báo cho Huyện ủy huyện Vận.



Lời hắn nói ra mạnh mẽ quyết đoán, khiến hai người họ đều thấy phấn chấn tinh thần.



- Vâng ạ!



Hai chiếc xe nối đuôi nhau chạy vào thành phố, Trương Tuyết Phong thầm nghĩ xem, nên đi đâu ăn cơm đây? Anh ta biết ông chủ không thích phô trương, nhưng cũng không thể quá xuề xòa. Xe chạy đến đường Dục Tài liền trông thấy một nhà hàng không lớn lắm.



- Nhà hàng này thế nào?



Trương Tuyết Phong hỏi.



Đằng Phi nhìn qua rồi đáp:



- Cũng được, để tôi hỏi ông chủ xem.



Nhưng Trương Nhất Phàm cũng đã xuống xe rồi, Đằng Phi thấy vậy lập tức đi lên phía trước dẫn đường.



Trương Nhất Phàm nói với hai vệ sĩ phía sau:



- Cùng ăn cơm luôn đi!



Trương Tuyết Phong gật đầu với hai vệ sĩ tỏ ý cho phép họ, anh ta hiểu ý của ông chủ, ở đây không nên quá chú trọng lễ tiết, tránh để người khác nghi ngờ. Họ cùng nhau đi vào nhà hàng, Đằng Phi gọi nhân viên yêu cầu đặt phòng riêng.



Những vệ sĩ này cũng là thành viên của đội Tia chớp, hai người họ nằm trong số bốn người Trương Tuyết Phong dẫn theo.



Năm người gọi khoảng bảy tám món ăn, song không có ý định uống rượu.



Ở Hồ Nam, huyện Vận không thể gọi là phát triển, song cũng không đến nỗi quá lạc hậu.




- Ông vào đây đi, có người đang chờ ông thanh toán cho đấy.



Hiệu trưởng Long càng sa sầm mặt mũi, lúng túng bước vào bên trong, Chủ nhiệm Chu thấy Trương Tuyết Phong đi theo gã thì ngạc nhiên hỏi:



- Ai vậy?



Trương Tuyết Phong lên tiếng:



- Tôi là ai không quan trọng, ông là Chủ nhiệm Chu phải không, mời ông đi theo tôi qua bên này.



Chủ nhiệm Chu khinh thường cười khẩy.



- Anh bảo tôi qua thì tôi qua chắc, hừ ——



Trương Tuyết Phong nói tiếp:



- Vâng, tôi không có tư cách, vậy Chủ tịch Trương mời ông qua đó, như vậy đã đủ tư cách chưa?



- Trương ——



Nghe thấy ba chữ “Chủ tịch Trương”, Hiệu trưởng Long đứng không vững liền ngồi phịch xuống đất. Chủ tịch Trương đến sao?



Hiệu trưởng Long mặt mày tái nhợt, song gã vẫn cố giữ chút thể diện, Chủ tịch Trương sao lại đến huyện Vận được chứ, gã chỉ vào Trương Tuyết Phong.



- Cậu nói vớ nói vẩn cái gì vậy, Chủ tịch Trương bận như thế, làm sao có thời gian đến huyện Vận này được.



Hơn nữa, cho dù Chủ tịch Trương có muốn đích thân đến thì cũng phải để lãnh đạo huyện Vận đi đón chứ. Gần đây có thấy động tĩnh gì đâu, Chủ tịch Trương chắc chắn không thể có mặt ở đây được. Vậy nên, gã cho rằng Trương Tuyết Phong đang nói dối, chắc hẳn thằng này chính là một trong hai đứa đến trường tiểu học Long Đàm đây.



- Đi thôi!



Chủ nhiệm Chu thấy Trương Tuyết Phong đi về phía mình, lão sợ hãi nói:



- Anh đừng có lại gần tôi, tôi báo cảnh sát đấy.



Trương Tuyết Phong chẳng buồn quan tâm, bước tới túm cổ áo lão, song không ngờ lão già này lại béo đến thế, thịt nặng mỡ dày, chiếc áo không đỡ nổi trọng lượng của lão, nên roạt —— rách rồi!



Trương Tuyết Phong tóm cánh tay lão, lôi thẳng qua phòng bên.



- Chủ tịch Trương, người đến rồi ạ!



Bên đó, bọn họ cũng đã ăn uống xong xuôi, đang ở tư thế ngồi chờ Chủ nhiệm Chu của cục Giáo dục. Chủ nhiệm Chu ngẩng đầu lên nhìn, lão đã từng thấy Chủ tịch Trương và dáng vẻ uy nghiêm của hắn trên tivi, lúc nhận ra người ngồi trước mặt là Trương Nhất Phàm, người lão run lẩy bẩy chẳng khác gì người ta sàng gạo.



- Chủ... Chủ... Chủ tịch... tịch Trương ——