Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 1185 : Phong ba sắp đến!

Ngày đăng: 17:27 30/04/20


Sáng sớm hôm sau, trên đường đến huyện Vận, Trương Nhất Phàm nhận được tin báo từ thành viên của đội Tia chớp, Lưu Trung Thành bị người ta đánh dã man, rồi bỏ mặc lại ở bãi phế thải ngoại ô thành phố, hiện giờ đã được đưa đến bệnh viện song vẫn trong tình trạng hôn mê.



Lưu Trung Thành chỉ là một thầy giáo trường làng hiền lành chân chất, ai lại nỡ đánh anh ta ra nông nỗi ấy chứ?



Tố cáo?



Trương Nhất Phàm lập tức nghĩ ngay đến hai chữ, tố cáo!



Chắc chắn là đám người huyện Vận, họ không muốn có người lên trên tố cáo nên mới cho anh ta một bài học. Nghĩ đến đây, sắc mặt Trương Nhất Phàm tối sầm lại, hai tay siết chặt thành nắm đấm. Đám người này cũng gan to bằng trời rồi, giờ còn không từ một thủ đoạn nào nữa!



Còn việc gấp phải giải quyết nên hắn đành đến huyện Vận trước, làm xong việc sẽ tính tiếp.



Trong khi Trương Nhất Phàm đang trên đường đến huyện Vận, thì ở bệnh viện, Lưu Trung Thành đã tỉnh lại, các đồng chí công an đang tiến hành lấy khẩu cung của anh ta.



Lưu Trung Thành chỉ một mực lắc đầu, không chịu khai báo bất kỳ thông tin gì, đúng ra là anh ta cũng không dám nói.



Bị đánh đến bất tỉnh, rồi bị vứt lại giữa bãi phế thải vùng ngoại ô, nhưng giờ lại không dám khai báo gì, điều này cho thấy, rõ ràng Lưu Trung Thành đã bị người ta uy hiếp. Tổ thụ lý vụ án lần này là cấp dưới của Củng Phàm Tân, trong tình thế cấp bách, hai đồng chí công an đành dọa Lưu Trung Thành mấy câu, một người hiền lành nhút nhát như vậy sao có thể chịu nổi vài câu dọa dẫm. Cuối cùng anh ta cũng phải kể lại đầu đuôi vụ việc.



Vốn dĩ ra khỏi phòng làm việc của Chủ tịch Trương, anh ta liền đi tìm nhà vệ sinh, hỏi một cô gái trẻ trong văn phòng mới biết dưới tầng có nhà vệ sinh công cộng. Giải quyết nhu cầu xong, vừa ra đến cửa anh ta liền chạm ngay phải một thanh niên đeo kính đen, tay cầm túitài liệu, y nói rằng Chủ tịch Trương kêu y tới và bảo Lưu Trung Thành đi theo y.



Trong thành phố lớn thế này, Lưu Trung Thành nào dám đi đâu lung tung, liền theo gã thanh niên đó lên chiếc xe đỗ ở bên ngoài.



Lưu Trung Thành căn bản cũng không biết xe chạy qua những chỗ nào, anh ta chỉ biết là đi rất xa, còn cụ thể là chỗ nào thì không dám hỏi. Sau đó chiếc xe dừng lại ở một nơi khá vắng vẻ.



Gã thanh niên đeo kính đen bảo Lưu Trung Thành xuống xe, anh ta nhìn ngó xung quanh, chợt thấy hơi sợ. “Xuống xe”, gã thanh niên ra lệnh:



- Sau này đừng có cái kiểu không có việc gì cũng đi tìm Chủ tịch Trương, Chủ tịch Trương đâu có rỗi hơi đi lo mấy thứ vớ vẩn ấy. Chẳng lẽ một nhân vật lớn như thế mà mày muốn gặp là lại tùy tiện đi gặp hay sao?” Nói xong y liền lái xe đi thẳng.



Lưu Trung Thành còn chưa kịp hiểu ra điều gì thì một chiếc xe thùng đã dừng ngay trước mặt anh ta, trên xe nhảy xuống năm sáu tên cầm dùi cui gậy gộc. Đám người đó vây lấy anh ta, vừa đánh vừa chửi. Nói gì đó đại loại như sau này mà còn mò đến tỉnh thành thì bọn chúng sẽ đánh gãy chân! Càng không được phép nhắc đến chuyện quyên tiền nữa!
Củng Phàm Tân cảm thấy trong lời nói của ông ta có gì đó khác lạ, bảo vệ thanh danh người làm lãnh đạo ư, chả lẽ ở bên ngoài thanh danh của Chủ tịch Trương có vấn đề gì sao? Dư Khang Kiện rít một hơi thuốc rồi tỏ ra thái độ của bậc tiền bối và cũng là cấp trên nói với Củng Phàm Tân:



- Tiểu Củng à, chúng ta là cấp dưới, có một số việc phải tự biết đường mà biến tấu, hai chữ biến tấu này rất quan trọng đấy. Bất kể sự việc lần này và người đi tố cáo ấy có liên quan gì với Phó Chủ tịch Trương không thì chúng ta cũng vẫn phải biến nó thành không liên quan. Cậu hiểu ý tôi chứ?



Dư Khang Kiện nhìn y, trên mặt còn mang theo một vẻ kỳ bí, Củng Phàm Tân bỗng chốc như được khai sáng.



- Ồ, cảm ơn Phó Giám đốc Dư đã chỉ bảo. Cháu biết nên làm gì rồi ạ.



Dư Khang Kiện liền cười rồi đứng dậy.



- Thôi, tôi đi đây, cậu làm việc đi nhé.



Củng Phàm Tân cũng đứng dậy tiễn ông ta ra cửa.



- Chào Phó Giám đốc Dư.



Dư Khang Kiện vừa ra khỏi cửa liền nở một nụ cười. Vô cùngkì lạ.



Củng Phàm Tân cảm thấy, vẫn nên gọi điện thoại thông báo việc này cho Trương Nhất Phàm thì hơn, dù sao họ cũng là bạn học cũ. Mà lúc này Trương Nhất Phàm cũng đang nói chuyện điện thoại.



- Việc này, bảo bọn họ đừng hành động gì vội, cứ để bên công an xử lý. Mọi người chỉ cần đảm bảo hoàn thành công tác là được rồi, có gì thay đổi tôi sẽ thông báo lại sau!



Điện thoại vừa cúp, Củng Phàm Tân liền gọi tới, y kể lại một lượt tình hình diễn ra ở bệnh viện. Trương Nhất Phàm nghe xong liền bình thản đáp:



- Tôi biết rồi, nhớ cho người bảo vệ an toàn cho người bị hại đấy.



Trương Nhất Phàm ngồi trong xe nhìn ra bên ngoài rồi thở dài, xem ra lại sắp có một cơn phong ba nữa rồi!