Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 1189 : Xử lý triệt để hành vi cưỡng ép quyên tiền
Ngày đăng: 17:28 30/04/20
- Nhất định phải điều tra tới cùng cho tôi! Bất kể chuyện này có dính líu đến ai, nhất quyết không thể vì lợi ích riêng mà làm trái pháp luật!
Nghe Trương Nhất Phàm, hai nhân vật đứng đầu huyện Vận gật đầu lia lịa.
- Vâng! Phải xử lý nghiêm minh ạ!
Các đơn vị có liên quan lần này, trước hết phải kể đến trường tiểu học Long Đàm, sau đó là cục Giáo dục, và rồi người ở cục Giáo dục lại móc nối quan hệ kéo theo phòng Thông tin đối ngoại. Lúc trước vợ chồng Vương Quế Chi đã từng đến Ủy ban nhân dân xã tìm Chủ tịch xã, song y lại bảo họ đừng có đặt điều này nọ mà rước nợ vào thân. Ai rảnh mà đi lo mấy chuyện vớ vẩn của họ? Còn làm ầm ĩ lên y sẽ gọi người xử lý!
Lưu Khai Sơn sợ quá, liền kéo vợ về nhà, song Vương Quế Chi lại tiếp tục chạy lên huyện, cô ta ngồi ở cổng chính của Ủy ban nhân dân huyện suốt hai ngày liền, nhưng cũng chẳng ai thèm đếm xỉa đến cô ta. Sau đấy Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện phải gọi cho phòng Thông tin đối ngoại, bảo họ cho người giải quyết việc này.
Người ở phòng Thông tin đối ngoại liền lôi Vương Quế Chi đi, không cho cô ta làm loạn lên nữa, nhờ vậy Ủy ban nhân dân huyện lấy lại được sự yên tĩnh vốn có. Có điều ai mà ngờ được vụ việc lại kéo theo một cơn cuồng phong lớn thế này?
Một vài giáo viên bước ra khỏi đám đông, cúi đầu nhận lỗi:
- Chủ tịch Trương, chúng tôi sai rồi! Chúng tôi không nên ép các em học sinh như vậy.
Họ đều là giáo viên chủ nhiệm trong trường, và cũng từng tham gia vào đợt quyên tiền lần đó, tất cả mọi chuyện đều chỉ trách hiệu trưởng áp dụng chế độ thưởng phạt gì đó, hoạt động quyên tiền mà cũng có chế độ thưởng phạt sao? Người ta quyên tiền nhiều hay ít thì phải căn cứ vào thực lực, khả năng, điều kiện kinh tế và cả ý muốn của bản thân. Thật không ngờ chỉ vì muốn hoàn thành nhiệm vụ với chỉ tiêu mà đi trừ lương cán bộ. Trương Nhất Phàm giận dữ mắng Hiệu trưởng Long:
- Ai cho ông cái quyền ấy hả? Cục Giáo dục à? Hay là Chủ tịch, Bí thư huyện? Thật là không còn ra thể thống gì cả!
Hắn chỉ vào hàng chữ trên vách tường, “Nêu gương cho mọi người”! Các người tự nhìn lại bản thân mình đi, bình thường cũng làm gương thế này hay sao?
Bí thư và Chủ tịch huyện không dám mở mồm, các giáo viên chủ nhiệm thì cúi gằm mặt, lí nhí:
- Chúng tôi biết sai rồi ạ, Chủ tịch Trương, xin anh cứ xử phạt chúng tôi đi ạ!
Trương Nhất Phàm xua tay.
Trương Nhất Phàm lòng nặng trĩu nói:
- Tôi sẽ có lời giải thích thỏa đáng cho cái chết của cháu Lưu My! Nếu mọi người có khó khăn gì thì đến cứ tìm tôi!
Hai người vội vàng dập đầu cúi lạy.
- Chủ tịch Trương, chúng tôi rất cảm ơn anh! Chúng tôi thay Lưu My cúi lạy anh ạ!
Trương Nhất Phàm lại nâng hai người họ đứng dậy.
- Hai người đừng khóc nữa, dù sao cũng vẫn phải sống tiếp, người chết cũng không sống lại được, hai người cũng đừng quá đau lòng. Tôi sẽ bảo bọn họ cho hai người một câu trả lời thỏa đáng.
Nói rồi hắn vỗ vai họ, rồi quay người rời đi.
Thấy Chủ tịch tỉnh muốn đi, các em học sinh đều lần lượt dồn sang hai bên nhường đường cho hắn, Đằng Phi và Trương Tuyết Phong theo sát ngay sau, còn Bí thư, Chủ tịch huyện và đám cảnh sát của cục Công an cũng nối gót đi theo.
Sau đó, Trương Nhất Phàm lại đi vào trong thôn để xem xét hoàn cảnh hai vợ chồng Lưu Khai Sơn, gia đình vốn đã chẳng giàu có gì, chỉ sợ sau sự việc lần này sẽ còn bao phủ lên một bóng đen u ám. Trương Nhất Phàm thầm thở dài, nói với hai vị quan phụ mẫu phía sau:
- Quyên tiền không giống như nộp thuế, không thể lấy ra so sánh. Chúng ta không thể vì quyên tiền mà tăng thêm gánh nặng cho dân. Về đến nơi lập tức điều tra xem còn đơn vị, trường học, nhà máy xí nghiệp nào cũng diễn ra tình trạng tương tự, nếu phát hiện thấy hành vi quyên tiền không tự nguyện, lập tức cho dừng lại ngay!
Hai người vội vàng ghi lại, đồng thời cũng nhớ kỹ trong lòng.
Về đến Ủy ban nhân dân huyện liền lập tức mờ cuộc điều tra, trước tiên bắt ngay Cục trưởng cục Giáo dục, Phó Cục trưởng phân công quản lý giáo dục cũng tạm thời bị cách chức. Chủ nhiệm phòng Thông tin đối ngoại, Chủ tịch xã cùng những cán bộ có liên quan dều bị xử phạt ở mức độ khác nhau.
Trương Nhất Phàm đã nói, nếu phải cách chức thì cách chức, đáng cho về hưu thì cho về hưu, các đơn vị, tổ chức, nhà máy xí nghiệp khác cũng phải điều tra, hễ có hiện tượng cưỡng ép quyên tiền thì đều phải xử lý, nhẹ thì giáng chức, nặng thì bắt giam. Bởi vậy, trận phong ba do vụ việc cưỡng ép quyên tiền lần này gây ra, khiến cho Trương Nhất Phàm phải đích thân tới huyện Vận, đã nhanh chóng bị dập tắt.