Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 1190 : Quyết định hành động

Ngày đăng: 17:28 30/04/20


Vụ việc trường tiểu học Long Đàm cưỡng ép học sinh quyên tiền đã để lại rất nhiều suy nghĩ cho Trương Nhất Phàm.



Là người đi lên từ cấp cơ sở, dĩ nhiên Trương Nhất Phàm đã biết về cách làm việc bằng mặt mà không bằng lòng của cấp dưới và cũng từng gặp phải nhiều lần. Bởi vậy, hắn cảm thấy cần phải chú trọng đến một vài vấn đề.



Trở về từ huyện Vận, tâm trạng Trương Nhất Phàm khá buồn bực. Buổi chiều hôm đó, hắn đến chỗ Thẩm Hoành Quốc báo cáo tình hình chuyến đi vừa qua.



Đến tối, Trương Nhất Phàm trở về căn hộ trong thành phố. Hắn cầm chén rượu trên tay, chậm rãi thưởng thức hương vị của rượu Ngũ Lương.



Đã uống hết một nửa chỗ rượu, song Trương Nhất Phàm vẫn chẳng cảm thấy gì, rượu hôm nay nhạt thếch như nước vậy.



Lý Hồng từ lúc nào đã đứng sau lưng hắn, đưa tay giật lấy chén rượu, uống một ngụm.



- Anh đang làm gì thế?



Trương Nhất Phàm không buồn trả lời, chỉ chỉ vào chỗ bên cạnh, ý bảo Lý Hồng ngồi xuống.



Lý Hồng đặt chén rượu xuống, quan tâm hỏi:



- Anh vẫn còn lo lắng về chuyện ở huyện Vận à?



Trương Nhất Phàm thở dài.



- Chuyện xảy ra ở huyện Vận giờ chẳng khác nào cơm bữa rồi.



Lý Hồng cũng có cùng suy nghĩ với Trương Nhất Phàm, kế hoạch lần này do Trương Nhất Phàm đề xuất, vốn có thiện ý, nhưng lại bị một số kẻ có ý đồ xấu lợi dụng sơ hở của chính sách để vơ vét đầy túi.



Loại hành vi vô liêm sỉ như vậy mà vẫn có những kẻ bất chấp tất cả lao đầu vào làm.



Tại sao chứ?



Chính vì lợi ích, vì sức hút của lợi ích sẽ luôn có những kẻ chấp nhận mạo hiểm.



Người chết vì tiền, chim chết vì ăn, đạo lý này muôn đời không đổi.



Lý Hồng liền hỏi:



- Anh đi lần này còn gặp chuyện gì khác sao?



Trương Nhất Phàm chậm rãi đáp:



- Hiện giờ nông dân vẫn chưa có ý thức sâu sắc về pháp luật, lần này, nếu không phải Vương Quế Chi bất chấp nguy hiểm, may mắn thế nào gặp được Đằng Phi thì e là vụ việc đã vĩnh viễn bị vùi lấp rồi. Anh tin, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ người nào chịu mạo hiểm vì một đứa trẻ ở nông thôn! Em thấy đấy, một Cục trưởng cục Giáo dục nho nhỏ cũng có thể lợi dụng quan hệ móc nối với phòng Thông tin đối ngoại, cơ quan nhà nước, Chủ tịch xã rồi thì biết bao nhiêu người từ trên xuống dưới cố gắng bao che cho hắn. Nếu Vương Quế Chi không tố cáo hoặc là chúng ta không biết đến lời khiếu nại của cô ấy, hoặc nhỡ không có thầy giáo Lưu Trung Thành cố gắng báo cáo lên trên, không có bức thư của cô giáo Tiểu Chu, thì liệu chúng ta có chú ý đến, thậm chí là có biết đến việc này không? Chắc chắn sẽ không thể.




Trương Nhất Phàm đáp:



- Em tin anh không?



- Vớ vẩn!



Lý Hồng có vẻ không vui, không tin anh sao, không tin anh mà lại đứng về phía anh sao?



Trương Nhất Phàm gật đầu.



- Em là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, anh không hy vọng em làm gì phạm pháp, anh chỉ muốn em làm việc ngay thẳng thôi. Chuyện này em đừng nói gì, anh cũng biết ai đứng sau rồi, đợi đến lúc anh tóm được hắn, mong em đừng ngăn cản anh!



Lý Hồng hốt hoảng, anh định làm gì?



- Chẳng làm gì cả, chỉ không định ngồi chờ chết thôi!



Nhìn sắc mặt Trương Nhất Phàm, Lý Hồng vội vàng nói:



- Anh đang là cán bộ nhà nước, đường đường là Phó Chủ tịch tỉnh, đừng làm bừa, sẽ hủy hoại tiền đồ của anh mất.



Trương Nhất Phàm mỉm cười trấn an:



- Em yên tâm, anh vẫn chưa đến mức phải cầm dao chạy ra đường chém người đâu! Nhưng anh nhất định phải khiến kẻ đó phải trả cái giá gấp mười lần!.



Lý Hồng cảm thấy Trương Nhất Phàm đang tỏa ra sát khí, không khí trở nên lạnh lẽo, khiến người ta không dám nhìn thẳng vào hắn.



Trong lòng Trương Nhất Phàm đã đoán chắc mười mươi, còn có kẻ nào dám đối đầu với hắn như vậy chứ?



Sở dĩ hắn bố trí tổ chức Tia chớp ở tỉnh chính là để đề phòng sẽ có ngày như ngày hôm nay. Nếu đã xảy ra rồi thì hắn cũng không ngại để nó càng “hoành tráng” hơn đâu! Trương Nhất Phàm trầm ngâm, cuối cùng hắn quyết định đã đến lúc phải chủ động xuất kích!



Đúng lúc ấy chuông di động vang lên, Lý Hồng cầm lên nhìn rồi đưa cho Trương Nhất Phàm. Người gọi đến là Dương Mễ, Trương Nhất Phàm trầm giọng hỏi:



- Dương Mễ, có chuyện gì?



Ở đầu dây bên kia, giọng Dương Mễ hối hả:



- Chủ tịch Trương, cứu tôi, cứu tôi với!



Sau đấy, điện thoại đột nhiên tắt máy, chỉ để lại một tràng tút tút kéo dài!