Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 1191 : Dương Mễ mất tích

Ngày đăng: 17:28 30/04/20


Trong lòng Trương Nhất Phàm chấn động, Dương Mễ sao vậy nhỉ?



Cô ấy đến Vĩnh Lâm phỏng vấn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?



Trương Nhất Phàm đột nhiên đứng dậy, cầm lấy chiếc điện thoại:



- Liễu Hải, anh lập tức điều tra cho tôi, hiện tại Dương Mễ đang ở vị trí nào?



Liễu Hải đang ở nhà bàn bạc với Bạch Khẩn về chuyện của con, Liễu Hải đề nghị sinh một đứa con, Bạch Khẩn khăng khăng muốn đợi nữa. Hai người vì chuyện này mà gây chuyện có chút không vui. Nhận được điện thoại của Trương Nhất Phàm, Liễu Hải liền có chút căng thẳng:



- Được! Tôi sẽ điều tra ngay!



Gọi một cuộc điện thoại đến, tổ Tia chớp lập tức hành động, kiểm tra toàn bộ số điện thoại của Dương Mễ. Thực ra cũng có một chiếc máy định vị vệ tinh của sở công an, nhưng mà không thể nào nhanh và chuẩn bằng đội tia chớp được. Đội tia chớp có ba chiếc máy vệ tinh định vị theo dõi, đều nhập khẩu từ Mỹ, thiết bị chuyên dụng của đội đặc công chuyên nghiệp.



Chỉ cần điện thoại của đối phương luôn mở, bọn họ đều có thể nhanh chóng tìm được vị trí chính xác của đối phương. Hơn nữa vệ tinh định vị trong nước, chỉ có thể định vị một vùng nào đó, độ chính xác không cao như vậy.



Liễu Hải sắp xếp xong lúc này mới hỏi Trương Nhất Phàm:



- Anh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?



Trương Nhất Phàm nói với Liễu Hải chuyện lúc nãy, Liễu Hải liền bối rối.



Theo tin tức mà tổ chức tia chớp gửi đến, điện thoại của Dương Mễ đang trong trạng thái tắt máy, đây chính là chuyện đau đầu nhất của máy định vị vệ tinh, không có tin tức, nó không có cách nào nắm bắt được. Liễu Hải nghe nói gần đây Dương Mễ làm phỏng vấn ở Vĩnh Lâm, hơn nữa có quan hệ với Trần Phong.



Gã liền gọi điện thoại cho Trần Phong:



- Bí thư Trần, Tôi là Liễu Hải.



Sau khi ở hàng không Trung Ương, Trần Phong luôn dốc sức cải thiện mối quan hệ của mình với bộ máy Vĩnh Lâm, bây giờ thời kì li hợp đã qua, bắt đầu bắt tay vào sửa sang lại Vĩnh Lâm, phát triển mạnh sức sản xuất, nâng cao trình độ kinh tế.
- Lập tức tìm kiếm tung tích của Dương Mễ, nhất định phải đảm bảo sự an toàn cho cô ấy!



Đối với mệnh lệnh của lão đại, Đường Vũ ko thể chểnh mảng, đã triển khai tìm kiếm toàn thành phố từ lâu.



Uông Viễn Dương nghe nói ko thấy Dương Mễ đâu, sắc mặt tái nhợt.



Gã liền chạy ra khỏi nhà, mau chóng đến phòng làm việc của mình. Mặc dù gã và Dương Mễ đã chia tay được ba tháng rồi, nhưng mà trong lòng gã vẫn thẹn với Dương Mễ, Dương Mễ ở với gã mấy năm, ko đòi Uông Viễn Dương một đồng nào cả, cũng không yêu cầu Uông Viễn Dương giúp cô ấy làm bất cứ chuyện gì. Cô ấy vốn dĩ muốn lên cao, không ngờ Uông Viễn Dương đã quyết định, từ bỏ đoạn tình cảm này.



Dương Mễ không nói hai lời, nếu đã chia tay, sẽ là chia tay.



Ba tháng trở lại đây, gã không gọi một cuộc điện thoại nào cho Dương Mễ, cũng không gửi bất kì một tin nhắn nào cho cô. Nhưng trong lòng Uông Viễn Dương biết, mình vẫn nhớ Dương Mễ. Vì tiền đồ chính trị của mình, Uông Viễn Dương không cho phép bản thân mắc sai lầm trong chuyện tình cảm cá nhân, cho nên gã đành phải nén lại sự nhung nhớ này.



Vừa vào phòng làm việc, điện thoại của Uông Viễn Dương đã kêu lên, tiếng Nhậm Tuyết Y vang lên:



- Chủ tịch thành phố Uông, Dương Mễ mất tích rồi, anh đã biết chưa?



Uông Viễn Dương từng gặp Nhậm Tuyết Y nhiều lần, trong thời điểm quan trọng này, Nhậm Tuyết Y không lo được nhiều lễ tiết như vậy. Mở mồm ra liền hỏi, Uông Viễn Dương cũng vừa nghe nói, gã lắc đầu:



- Chúng tôi ít nhất không liên lạc trong vòng ba tháng rồi!



Nhậm Tuyết Y vội vàng:



- Đàn ông đều không phải loại tốt đẹp gì! Tôi nói cho anh biết, Dương Mễ đã có thai rồi! Con là của anh đấy!



Đùng – Câu nói này của Nhậm Tuyết Y, giống như tiếng sấm vang lên trên bầu trời, nổ khiến Uông Viễn Dương choáng váng. Dương Mễ có thai rồi sao? Sao cô ấy lại nói cho cô biết? Sao không nói cho tôi?



Trong lòng Uông Viễn Dương có chút trầm lắng, lúc này mình lựa chọn chia tay với cô ấy có phải là không nhân đâọ? Con trai có thể đào hoa, có thể xấu nhưng tuyệt đối không thể vô tình vô nghĩa. Uông Viễn Dương ngẩn n ra ngồi trên ghế, trong đầu trống rỗng.