Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 118 : Tranh chấp ở nhà máy cơ khí

Ngày đăng: 17:13 30/04/20


- Quản đốc Liễu, có người tìm anh.



Người công nhân gọi một tiếng, sau đó liền rời khỏi văn phòng.



Liễu Đắc Chí ngẩng đầu lên nhìn:



- Ồ, đây không phải Phó Chủ tịch huyện Trương hay sao? Mời ngồi, mời ngồi!



Thật ra, Trương Nhất Phàm cũng không quen biết Liễu Đắc Chí, hắn không biết tại sao Liễu Đắc Chí lại biết hắn.



Liễu Đắc Chí thấy Trương Nhất Phàm hạ cố đến chơi, lập tức đích thân rót trà. Hai người ngồi ở ghế sofa tại khu làm việc.



Ba thanh niên đang vẽ thiết kế nghe nói PhóChủ tịch huyện Trương đến đây, đều ngẩng đầu lên xem. Liễu Đắc Chí liền nói:



- Không phải việc của các cậu, làm tiếp đi. Chiều nay nhất định phải hoàn thành bản vẽ!



Trương Nhất Phàm thấy đây là một văn phòng khá đơn sơ. Ngoài mấy cái bàn và một ít đồ dùng làm việc bình thường ra, thật sự không còn gì nữa.



Vì vậy hắn liền hỏi:



- Đây là văn phòng làm việc của chú ư?



Liễu Đắc Chí nói:



- Văn phòng quản đốc ở tầng trên, tôi lại thích đứng ở phân xưởng, như vậy mới có thể nắm bắt được tình hình của phân xưởng một cách sớm nhất. Chỉ có điều chỗ này quá sơ sài, hay là chúng ta lên tầng trên ngồi?



- Không cần đâu, thế này cũng được rồi.



Trương Nhất Phàm gật đầu, xem ra Liễu Đắc Chí đúng là một lãnh đạo tốt, rất quan tâm đến sự sống còn của xí nghiệp. Không cần nói, chỉ dựa vào sự đơn giản của văn phòng và thái độ làm việc của Liễu Đắc Chí đã khiến cho Trương Nhất Phàm bỗng nhiên có cảm tình.



Gần đây Trương Nhất Phàm chịu trách nhiệm về việc tổ chức lại hai doanh nghiệp. Lần trước hắn và Bí thư, còn cả mấy vị lãnh đạo huyện đã từng đến đây thị sát, có lẽ vì vậy mà Liễu Đắc Chí mới nhớ mặt hắn.



- Hiện giờ tình hình sản xuất của phân xưởng như thế nào?




- Mày điếc hay sao? Mau lái chiếc xe tàn của mày lùi lại đi!



Trương Nhất Phàm không thèm trả lời, kéo phanh tay, ngồi trong xe hút thuốc. Hắn muốn xem xem đối phương là thần thánh phương nào, ỷ mình lắm tiền mà vênh váo như vậy.



Bởi vì loại Audi này ở huyện cũng không có nhiều, ngoài Bí thư Lâm và Uông Viễn Dương đang dùng xe Audi, thì chỉ còn một chiếc của phòng Xúc tiến đầu tư. Toàn bộ Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Thông Thành mới có ba chiếc. Chiếc xe này của đối phương tất nhiên là vừa mới mua.



Những người có máu mặt ở Thông Thành mình đều đã từng gặp, nhưng mình nhớ rằng trong số đó không hề có người này.



- Có vấn đề à, mày lơ ngơ vậy!



Đối phương thấy xe của Trương Nhất Phàm không hề di động, liền giận dữ xuống xe, đấm vào nắp động cơ xe của hắn một cái.



- Khốn kiếp, ông mày nổi giận rồi, để ông mày phá nát xe của mày nhé!



Trương Nhất Phàm không hề để ý đến tên kia. Nhưng có một người trung niên khá mập ngồi ở ghế sau chiếc Audi, trông rất quen mặt. Hình như ông ta chính là Quản đốc đương nhiệm của nhà máy cơ khí Hoa Phong, Khâu Phát Tài.



Tên Khâu Phát Tài này đúng là đã phát tài, ngay cả gã lái xe cũng vênh váo như vậy, khiếp thật! Nửa năm trước y vẫn còn đi một chiếc Santana, không ngờ bây giờ lại ngồi một chiếc Audi trị giá mấy trăm ngàn tệ. Xem ra Liễu Đắc Chí không hề nói dối. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến Trương Nhất Phàm cố ý chặn đầu xe.



Khâu Phát Tài có vẻ không hài lòng, đối phương dường như cố tình chặn đầu xe. Một người lái chiếc Santana ọp ẹp, giấy phép cũng không có gì đặc biệt, y cũng không quan tâm. Dường như y đã mất kiên nhẫn, mở cửa xe, đi về phía trước nói:



- Anh kia sao vậy? Mau cho xe lùi lại!



Thấy Khâu Phát Tài đến gần, Trương Nhất Phàm mới hạ cửa kính xe, nhìn Khâu Phát Tài lãnh đạm nói:



- Rốt cục anh bảo ai lùi xe lại thế?



- Đương nhiên là anh rồi, chẳng lẽ lại là tôi?



Khâu Phát Tài đập tay xuống nắp động cơ chiếc Santana, giận dữ nhìn người lạ mặt này. Đương nhiên khi y nhìn rõ người ngồi trong xe là Trương Nhất Phàm thì y đột nhiên ngẩn người.



- Trương…Trương… Phó Chủ tịch huyện Trương…!