Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 1197 : Quên đi, em không phải là người con gái tốt

Ngày đăng: 17:28 30/04/20


Hôm sau Dương Mễ tỉnh lại, Uông Viễn Dương đã đến thăm cô.



Trong khoảng thời gian này, Dương Mễ luôn được giám sát nghiêm ngặt, những người bình thường căn bản không vào được.



Uông Viễn Dương lấy thân phận của chủ tịch thành phố, tiến hành thăm hỏi đối với cô phóng viên dũng cảm này, gã đã mang hoa tươi và quà đến, thư kí để đồ trong phòng, liền đi ra canh ở cửa.



Lúc Dương Mễ nhìn thấy Uông Viễn Dương, ánh mắt hiện lên những cảm xúc phức tạp, không nói gì cả.



Uông Viễn Dương ngồi xuống, hạ giọng nói:



- Xin lỗi, anh đã phụ em rồi!



Dương Mễ vẫn không nói gì, trong mắt ngấn lệ, nhưng cô vẫn cố mở to mắt ra, không để nước mắt chảy xuống. Uông Viễn Dương cầm lấy giấy ăn đưa cho cô ấy, Dương Mễ không cầm, tự lấy giấy che hai mắt lại.



Vì ngực bị trúng một nhát dao, cho nên Dương Mễ không thể nào làn những động tác mạnh, bác sĩ nói chỉ thiếu chút nửa, cách một milimet nữa, sẽ nguy hiểm đến tính mạng, may mà thủ đoạn của tên bắt cóc này vụng về, nên không đâm trúng tim.



Uông Viễn Dương nhìn cô, không khỏi đau lòng, gã giơ tay sờ lấy tay Dương Mễ, Dương Mễ co rúm lại, quay mặt đi.



Vốn dĩ Uông Viễn Dương muốn hỏi cô ấy về chuyện con cái, nhìn thấy Dương Mễ như thế này, gã lại không đành lòng, nhưng trong lòng Uông Viễn Dương luôn có kết luận, một cái kết không cởi bỏ được.



Phòng bệnh trầm lặng một lúc.



Vỗ nhẹ vào tay Dương Mễ:



- Cố gắng bồi bổ cơ thể, anh sẽ lại đến thăm em.



Uông Viễn Dương đi rồi, Dương Mễ vẫn không quay đầu lại. Uông Viễn Dương đi tới cửa, lại dừng lại quay đầu nhìn một lần, cuối cùng cũng mở cửa rời đi.



Dương Mễ khóc, nước mắt chảy vào gối, đây là lần đầu tiên cô khóc vì một người đàn ông.



Trong phòng bệnh, chứa một chút mùi vị của sự thương cảm. Một mình Dương Mễ nếm trải, nỗi đau khổ thuộc về mình.



Sau khi Uông Viễn Dương đi không lâu, lại có người đến.



Người này là chủ biên tòa soạn tờ nhật báo Đông Lâm Quan Hán Văn.



Quan Hán Văn mang một bó hoa tươi đến, nhẹ nhàng đặt cạnh giường.



Gã đã muốn đến thăm Dương Mễ từ lâu, nhưng mà chưa được phê duyệt.



Bây giờ Dương Mễ giống như một con gấu trúc bảo vật quốc gia, người bình thường không dễ vào được, những người đến thăm hỏi, nhất định phải được Đường Vũ phê chuẩn. Đường Vũ nghe nói chuyện giữa Quan Hán Văn và Dương Mễ, nhiều năm như vậy, gã vẫn thích Dương Mễ, lại không biết bí mật giữa Dương Mễ và Uông Viễn Dương, bởi vậy, gã đã từ chối lời thỉnh cầu của Quan Hán Văn.



Khó khăn lắm mới có được cơ hội này, Quan Hán Văn đã đến, thấy Dương Mễ quay đầu sang phía cửa sổ, còn nói là cô đang ngủ. Nhẹ nhàng kéo chăn cho cô, lúc này mới phát hiện Dương Mễ đang khóc.




Lúc còn trẻ, quả thực mình có chút điên cuồng, có chút phóng đãng, không chú ý đến cái gì cả, không quan trọng.



Đến bây giờ, chớp mắt đã hơn ba mươi tuổi rồi, lúc này cô mới bỗng nhiên phát hiện ra, thế giới tình cảm của mình là một khối trống rỗng.



Yêu, không phải là làm được! làm nhiều rồi, cảm giác lại phai nhạt. Dương Mễ ngộ ra đạo lý này.



Cô nhìn Quan Hán Văn, lúc này nhớ lại mình ngày trước vô cùng ngây thơ, không biết gì.



Lúc còn trẻ lông bông, ai mà không từng như thế?



Trước mặt Dương Mễ, không khỏi hiện lên những chuyện vô tri ngày trước…



Nghĩ đi nghĩ lại, những người đàn ông từng ở bên cạnh mình, không ngờ chỉ có Quan Hán Văn vẫn duy trì được sự nhiệt tình và rung động đó. Trong đầu mình, những hình ảnh khác, ai nấy đều mờ nhạt đi, chỉ còn lại một người cuối cùng, không ngờ là Quan Hán Văn.



Đây không phải là cảnh trong mơ, hơn nữa đây là sự phản ánh tự nhiên nhất, trực quan nhất trong đầu.



Quan Hán Văn không biết Dương Mễ sao nữa, cô cứ như vậy nhìn mình, Quan Hán Văn hỏi một câu quan tâm:



- Dương Mễ, em không sao chứ?



Dương Mễ hốt hoảng tỉnh táo lại, nhìn Quan Hán Văn một lúc gượng cười, sau đó, cô lại thở dài:



- Quên em đi, sau này không cần đến thăm em nữa.



Trong lòng Qjv ngạc nhiên, đột nhên có một sự khó chịu thương cảm.



Mình thích Dương Mễ, từ trước đến giờ chưa từng nói, nhưng gã tin rằng, Dương Mễ có thể hiểu được, nhìn rõ được tâm tư của mình.



Hai lần Dương Mễ nói, đều bảo mình quên cô ấy đi, Quan Hán Văn cảm thấy mình quá thất bại. Gã vốn muốn nói, anh không quên được, cả đời cũng không quên được. Nhưng mà gã không nói được lên lời, bởi vì gã không xác định được, có phải Dương Mễ có phải có ý muốn về nhà hay không, neus như có, vậy tình mình có chút khinh hờn và không tôn trọng cô ấy.



Quan Hán Văn gật đầu:



- Em không cần lo cho anh, anh vẫn là anh, anh của trước kia. Cho dù em ở đâu đi chăng nữa, anh vẫn ở sau em, âm thầm quan tâm em. Yên tâm di, anh sẽ không để em chịu thêm bất kì một áp lực tâm lí nào nữa đâu, sẽ không đâu! Chỉ cần em sống tốt, đó chính là niềm vui của anh! Rất đơn giản, không có bất kì yêu cầu hay điều kiện nào cả. Em không cần lo gì cho anh cả, anh chỉ hy vọng rằng, bây giờ em mau chóng hồi phục lại, tất cả đã đủ rồi.



- Ôi ---



Trong phòng, truyền ra tiếng thở dài của Dương Mễ, cô đột nhiên cảm thấy cay mũi, nhìn Quan Hán Văn cười gượng nói:



- Văn nhân vẫn là văn nhân, chua chết đi được!



Lúc nói xong những lời này, cuối cùng Dương Mễ cũng đã cười, lộ ra vẻ mặt vui vẻ, trong lòng Quan Hán Văn lo lắng, không ngờ từ bỏ, giống như bầu trời vô tận kia, Gã đột nhiên phát hiện ra, từng cử chỉ của Dương Mễ, đã hoàn toàn chi phối tâm tư của mình. Tâm tư của mình, hình như chỉ rung động vì cô ấy!