Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 1198 : Alo, là Trương Nhất Phàm à?
Ngày đăng: 17:28 30/04/20
Ngoài hành lang truyền đến những tiếng bước chân, Quan Hán Văn nghe thấy giọng có người đang nói chuyện, liền bỏ tay Dương Mễ ra.
Vợ chồng Lý Trị Quốc đẩy cửa vào, thấy Quan Hán Văn ở đó, Lý Trị Quốc hơi sửng sốt. Quan Hán Văn liền đứng dậy:
- Lý cục trưởng, chị Dương.
Lý Trị Quốc gật đầu, đem thứ trong tay Lý Trị Quốc đặt vào trong cái tủ đầu giường Dương Mễ.
Dương Bích Kiều nhìn Quan Hán Văn, có chút ngạc nhiên mừng rỡ:
- Chủ biên Quan, vất vả rồi!
Quan Hán Văn đâu dám bất cẩn, vội cười theo:
- Tôi cũng vừa đến, vừa đến, chị Dương ngồi đi, ngồi đi.
Dương Bích Kiều nhìn thấy khóe mắt Dương Mễ có nước mắt, còn nói hai người không nói chuyện tâm tình gì, làm cho Dương Mễ khóc rồi này. Cô ấy liền nói:
- Chú và thím nhất định phải đến với nhau, bị chị ngăn lại, sợ bọn chị nhìn thương tâm.
Dương Mễ không nói gì, Lý Trị Quốc đặt đồ xong, hỏi một câu:
- Em đã đỡ chút nào chưa?
Dương Mễ cũng không để ý đến y, làm cho Lý Trị Quốc mặt xám mày tro.
Y nhìn Quan Hán Văn, sắc mặt tỏ ra không hài lòng, lúc ngồi vào ghế, y vô ý phát hiện ra túi nước tiểu dưới giường đã đầy rồi, Lý Trị Quốc liền đứng dậy lấy chậu, Dương Bích Kiều nhìn thấy, trừng mắt:
- Tránh ra, đàn ông tay chân vụng về, để em!
Mặt Lý Trị Quốc nóng lên, y vốn có ý tốt, không ngờ bị vợ nói cho mấy câu, trong lòng rất buồn bực, đứng ở đó có chút xấu hổ. Đương nhiên, chuyện đổ chậu nước tiểu cho em vợ, Dương Bích Kiều đương nhiên sẽ không để chồng làm rồi. Tuy rằng quan tâm Dương Mễ, nhưng trong lòng luôn cảm thấy không thoải mái.
Quan Hán Văn nhìn thấy, liền đi đến:
-Để em, chị Dương.
Dương Bích Kiều thấy Quan Hán Văn chủ động như thế, trong lòng vui vẻ, ngoài miệng nói:
- Thế này sao được? chủ biên Quan, hay là để tôi cho!
- Không sao, cô ấy là bệnh nhân mà, có gì quan trọng hơn chứ, ai chẳng có lúc cần người ta chăm sóc.
Những lời nói này của Quan Hán Văn, lại khiến Dương Bích Kiều rất thích. Cô nhìn Quan Hán Văn mở cái cặp ra, đặt xong cái bô. Không cẩn thận có chút nước tiểu dính vào tay, Quan Hán Văn cũng không để ý, sau khi đặt xong, gã xé tờ giấy lau sạch cái túi, bưng bình nước tiểu vào phòng vệ sinh.
Dương Bích Kiều nhìn ở mắt, thích trong lòng.
Nếu như không nhìn lầm, Quan Hán Văn nhất định thích Dương Mễ, đến kẻ mù cũng nhìn thấy. Dương Bích Kiều biết Quan Hán Văn vẫn chưa kết hôn từ lâu, đã hơn ba mươi rồi, cô ấy chỉ không hiểu, dựa vào năng lực của Quan Hán Văn, tìm một người con gái không khó, tại sao cứ kéo dài không chịu tìm? Tám phần chắc là nhớ Dương Mễ? Dương Bích Kiều thầm nghĩ, tác hợp chuyện này.
Trong lòng Lý Trị Quốc không thoải mái! Ai cũng nói em vợ là một nửa bà xã của anh rể, nhưng thấy Dương Bích Kiều vội như vậy, một nửa này của mình em là không được chia sẻ.
Thấy Quan Hán Văn rửa bô ra, Lý Trị Quốc liền kéo cửa đi ra ngoài.
- Hay là thôi đi, em cảm thấy trong lòng Dương Mễ có chuyện, chỉ cần cô ấy cảm thấy vui, em không muốn quấy rầy cô ấy.
Dương Bích Kiều suýt chút nữa mắng:
- Cậu ngốc quá, con gái vốn thích nghe những lời ngon tiếng ngọt, cậu dỗ dành nó, thì nó sẽ vui thôi.
Quan Hán Văn gật đầu cảm kích:
- Em sẽ làm hết sức, cảm ơn chị.
Dương Bích Kiều lại thở dài:
- Tiểu Quan, cậu thực sự yêu nó à?
Quan Hán Văn gật đầu chắc chắn:
- Đương nhiên, nếu không thì em đã không đợi nhiều năm như vậy.
Lúc này Dương Bích Kiều mới để lộ chân tướng sự việc:
- Cậu đúng là ngốc nghếch, tôi hỏi cậu, nếu thực sự yêu một người, có phải sẽ có thể tha thứ tất cả không? Cho dù là sai lầm, hay là khuyết điểm?
Quan Hán Văn nghiêm túc nói:
- Nếu như đến điểm này cũng không làm được, vậy còn có tư cách gì nói là yêu nữa! Em biết chị đang định nói gì, thực ra em đã nghĩ từ lâu rồi, cho dù trước kia cô ấy từng làm những gì, em đều không quan tâm. Thật đấy!
Nghe thấy Quan Hán Văn chân thành bày tỏ như vậy, Dương Bích Kiều suýt chút nữa nhảy bổ vào, củ chuối thật, sớm không nói, nếu mà biết cậu là người như thế này, chị đã gả nó cho cậu rồi!
Cô ấy nhìn Quan Hán Văn:
- Được, là một nam tử hán! Hy vọng em có thể nói được làm được!
Lúc chia tay với Quan Hán Văn, Lý Trị Quốc không thoải mái:
- Nói gì thế? Sao mà vui vậy.
- Vui cái con khỉ! Đưa điện thoại cho em!
Mặt Dương Bích Kiều lạnh, hừ, hôm nay em phải dạy dỗ tên mặt người dạ thú này mới được, không ngờ dám đạp hỏng Dương Mễ nhà mình. Dương Bích Kiều là một người tính cách mạnh mẽ, nếu không thì Lý Trị Quốc cũng không sợ vợ như vậy.
Y đưa điện thoại cho vợ:
- Em muốn làm gì?
- Không liên quan đến anh!
Dương Bích Kiều gọi điện thoại:
- Alô, là Trương Nhất Phàm à?