Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 1203 : Triệt phá đường dây ma tuý

Ngày đăng: 17:28 30/04/20


Một mạng lưới buôn bán ma túy rộng lớn khiến người ta không thể tin nổi, được bộ Công an toàn lực phối hợp với cảnh sát ở mọi nơi chủ động xuất kích và bị triệt phá tan tành. Lần triệt phá đường dây buôn bán ma túy này đã phá kỷ lục trong lịch sử của Trung Quốc, đồng thời kết quả này cũng tạo ra rất nhiều điều vui buồn lẫn lộn cho các nhân vật anh hùng.



Bởi vì lần mạo hiểm này Dương Mễ đã được có tên trong danh sách những cá nhân tiên tiến. Nếu không phải cô phát hiện bí mật này thì không thể vạch trần và có kết quả nhanh như vậy. Cho nên cô trở thành phóng viên xinh đẹp đứng đầu về việc triệt phá thuốc phiện.



Cũng bởi vì lần triệt phá đường dây thuốc phiện này Đường Vũ đã trở thành anh hùng chống ma túy nổi tiếng nhất tỉnh Tương, đến báo cáo liên tục ở các Hội nghị lớn nhỏ, nghi lễ trao giải, một thời đã có được vô số danh tiếng, lấy giải thưởng đến nỗi hai tay như nhũn ra.



Đường Vũ thầm kín nói, mình mặc kệ, chuyện xuất đầu lộ diện lần này hay là giao cho Liễu Hải đi làm. Đây không phải là phúc thì là tội. Vài người cười cậu ta thân đang trong phúc mà không biết phúc, còn bày đặc khoe đuôi ra.



Buổi gặp gỡ riêng tư này đương nhiên là để chúc mừng Đường Vũ đã đạt được thành quả này.



Đường Vũ đứng lên, vócdáng cao to khiến cho người ta cảm thấy rất ngưỡng mộ.



Anhta quơ quơ đầu:



- Mọi người đúng là không thể hiểu được nỗi đaukhổ của tôi, mỗi lần tham gia buổi lễ như thế này lại phải lặp lại những lời đã nói,, nói thì cũng vậy, làm cũng như thế, đầu lưỡi của tôi sắp bị rát hết rồi, cổ họng cũng đều khản cả, khi nhìn những học sinh ở dưới đài, đang cung kính nhìn tôi với những ánh mắt giống nhau, tôi nói với chính mình nhất định phải kiên trì, kiên trì trở thành anh hùng trong lòng bọn chúng, phải làm đầy đủ để làm một tấm gương cho bọn nhỏ. Tôi không thể để cho họ thất vọng! Ôi ---



Đang nói thì Trương Nhất Phàm đến,



- Người nào đang kêu đaukhổ thế?



Vài người cùng nhau đứng dậy,



- Chủ tịch tỉnh Trương!



Trương Nhất Phàm phất tay ra hiệu mọi người ngồi xuống.



Đang ngồi đều là những người thuộc thế hệ vớiTrương Nhất Phàm, Đường Vũ, Liễu Hải, Diệp Á Bình, Hồ Lôi, Tần Xuyên,.. Lần này Lý Trị Quốc và Uông Viễn Dương không có tới, Lý Trị Quốc chưa kịp tâm sự những sám hối của mình, thật ra y đã tới thành phố rồi nhưng không có mặt mũi gặp Trương Nhất Phàm. Đang cân nhắc đợi đến tối, còn vợ của y đã đến xin lỗi Trương Nhất Phàm.



Uông Viễn Dương còn đang đi công tác, đương nhiên vẫn còn khúc mắc với Dương Mễ, trong lòng anh ta đang rất rối loạn, Đường Vũ nói với anh ta không nên đi. Muốn làm rõ ràng chuyện tình cảm cũng không cần phải huyên náo một phen chứ.



Trong phòng riêng khoảng chừng mười người, Hồ Lôi vẫn tính tình đó, gã liền hét lên:



- Lần này mọi người chơi lớn cố tình không gọi tôi vào cuộc, thật là không cam tâm, rốt cuộc thằng nhóc thối Phương Tấn Bằng đã chết, coi như là một trận ác khí của tôi đã được thở ra.


Lý Trị Quốc đỏ mặt,



- Chủ tịch tỉnh Trương, hôm nay tôi và Bích Kiều đến đây là muốn xin lỗi anh, tính tình của Bích Kiều là hay nói lung tung những chuyện không rõ ràng.



Trương Nhất Phàm còn chưa biết họ đang coi mình là tình nhân của Dương Mễ, nếu hắn biết họ nghĩ như thế thì không biết sẽ ra sao. Nhưng lần trước Dương Bích Kiều giống như một người tâm thần, cầm điện thoại lên liền gọi trực tiếp tên mình, hắn suy nghĩ kỹ chắc là có chuyện hiểu lầm gì đây, nhưng không nghĩ mình đang bị người ta nghĩ xấu. Hơn nữa chuyện Dương Mễ mang thai hắn cũng không biết.



Nghe Lý Trị Quốc nói hắn cũng không có hỏi, chỉ nói:



- Đây không phải là chuyện giải quyết không được, cũng không nên nói nữa.



Hắn nhìn Dương Bích Kiều,



- Dương Mễ sao rồi?



Dương Bích Kiều nghĩ thầm, Chủ tịch tỉnh Trương đúng là rộng lượng, cho dù làm quan lớn không ngờ lại không để chuyện này trong lòng, xem ra mình đã trách lầm hắn. Lại nghe được Trương Nhất Phàm hỏi thăm Dương Mễ cô có chút cảm kích,



- Mễ nhi khôi phục rất nhanh, chắc khoảng nửa tháng nữa sẽ xuất viện.



Trương Nhất Phàm nói:



- Trị Quốc, Dương Mễ tuy là em dì của anh nhưng anh cũng nên quan tâm nhiều chút. Chuyện công tác nói cô ấy không cần lo lắng, tôi sẽ đến thăm toà soạn báo, nên tịnh dưỡng nhiều vàođối với cô ấy là một chuyện tốt.



Lý Trị Quốc nào dám nói gì, nhắc đến Dương Mễ y liền chột dạ. Chỉ biết nói là phải, phải..



Trương Nhất Phàm nhìn cặp vợ chồng này,



- Tuổi Dương Mễ cũng không nhỏ, chuyện kia thì sao? À, Quan Hán Văn cũng không tệ, là một người đàn ông tốt, chúng tôi đã có giao kèo, tôi cảm thấy hai người nên quan tâm nhiều chuyện tình cảm của cô ấy.



Lúc này Dương Bích Kiều mới hoàn toàn tin rằng Dương Mễ và Trương Nhất Phàm không có chuyện gì, nếu không có người đàn ông nào có lòng độ lượng như thế? Sau khi nghĩ thông suốt cô liền cung kính rót ly trà cho Trương Nhất Phàm,



- Chủ tịch tỉnh Trương cảm ơn anh đã quan tâm đến Mễ nhi, tôi thay cô ấy cám ơn anh!



Nói xong Dương Bích Kiều còn cung kính cúi chào.