Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 1273 : Anh có nằm mơ không?

Ngày đăng: 17:29 30/04/20


Trương Nhất Phàm đứng bậc dậy, cất cao giọng:



-Đất đai là tài nguyên quốc gia, mục đích chúng ta khai phá đất đai là hi vọng các nhà đầu tư sẽ lợi dụng giá trị tiềm ẩn của những mảnh đất này để xây dựng nên những công trình vĩ đại đóng góp vào sự phát triển của nền kinh tế. Ví dụ công nghiệp dùng đất xây công xưởng nhà máy thành lập một xí nghiệp, chính phủ ta mới có thể thu thuế dựa vào đất đai của xí nghiệp công xưởng đó. Hiện nay có rất nhiều thương nhân kinh doanh bất hợp pháp, họ dựa vào quan hệ và thủ đoạn, tích trữ đất đai, xin hỏi các vị ngồi đây có vị nào tích trữ đất hay không, điều đó đối với việc xây dựng nền kinh tế của chúng ta có lợi ích gì hay không? Nếu như các nhà đầu tư đã không thể phát huy được giá trị tiềm năng của những mảnh đất đó thì chúng ta đương nhiên có quyền và nghĩa vụ phải cưỡng chế thu hồi đất. Theo số liệu điều tra có những mảnh đất đã bị để hoang ba năm, năm năm, thậm chí là tám năm. Mọi người thử nghĩ xem nếu những mảnh đất đó mang đi xây phân xưởng xí nghiệp thì mỗi năm chúng ta thhu về bao nhiêu tiền thuế đất?



Trương Nhất Phàm giơ bảng báo cáo trong tay;



-Các vị hãy nhìn những con số này, chúng tôi đã rất cố gắng để cải thiện nền kinh tế, dưới sự lãnh đạo của các ban ngành tỉnh Giang Hoài và Bí thư Lục Chính Ông, thực hiện mục tiêu to lớn của tỉnh Giang Hoài, sự thực đã chứng minh, những con số đầu cơ tích trữ đất trắng trợn của những nhà đầu tư bất hợp pháp mới là nguyên nhân căn bản kìm hãm sự phát triển của nền kinh tế. Cho nên bản thân tôi cho rằng, lệnh cấm đầu cơ tích trữ đất phải được ban hành! Những mảnh đất đã tích trữ trước đây sẽ không thu hồi nhưng sẽ phải sửa thời hạn sử dụng, không thể để cho họ tự do thoải mái chiếm dụng, phân tán đất, tất cả các vận tác sau khi ban hành điều luật cấm tích trữ đất đều phải dựa theo quy tắc đã định mà thi hành! Ai không tuân thủ thì sẽ bị loại!



Khi nói đến việc bị loại thì lông mày của một vài người lập tức dựng cả dậy.



Giọng nói của Trương Nhất Phàm lúc trầm lúc bổng, rất có khí thế áp đảo, lại thêm bảng báo cáo trong tay hắn đủ để chứng minh rất nhiều vấn đề, có người đã lợi dụng khe hở của luật pháp mà khoét những lỗ to bự. Thứ mà họ đang chơi đùa là karate, nếu không gia tăng sự kìm hãm, để tình trạng này kéo quá dài, đến lúc mất bò mới lo đi làm chuồng thì đã quá muộn.



Lục Chính Ông cũng đã xem qua bảng báo cáo, ông ta cũng từng nghĩ đến rất nhiều khía cạnh của vấn đề, những điều Trương Nhất Phàm trình bày ông ta không phải chưa từng nghĩ, nhưng nó đụng chạm tới lợi ích của rất nhiều người.



Đợi cho Trương Nhất Phàm trình bày xong quan điểm, Lục Chính Ông mới ngẩng đầu lên nhìn một lượt, dò xét thái độ của mọi người:



-Bảng báo cáo của đồng chí Trương Nhất Phàm rất đầy đủ, chỉnh đốn là điều hoàn toàn cần phải làm, không thể để cho những phần tử phi pháp khoét thủng nền kinh tế của chúng ta, nhưng chúng ta cần đưa ra một phương án cụ thể thích hợp. Một dao chém khẳng định là không thể, phương án này phải do chính phủ ở đây quyết, đợi sau khi ban hành, chúng ta lại bàn, đồng chí Nhất Phàm, đồng chí thấy như thế nào?



Thái độ của Lục Chính Ông rất công bằng công chính, không mảy may ngượng ép, Trương Nhất Phàm đành dằn lòng, lẽ nào ông ta thật sự không biết con gái Lục Nhã Tình của ông ta là Chủ tịch hội đồng quản trị của Lam Thiên?



Sau khi cuộc họp kết thúc, Trương Nhất Phàm trở về phòng, Phương Nam liền theo sau.



Mục đích của cuộc họp hôm nay đã đạt được, nhiều việc không ngờ tới, nghĩ vậy mà lại không phải vậy. Chí ít Lục Chính Ông cũng đã đồng ý tiến hành phương án này, vậy chúng ta cứ tiếp tục từng bước đẩy mạnh phương án này.



Qua cuộc họp này hắn đã phát hiện một điều rằng, con người Lục Chính Ông này quả thực có thể cùng chung sống, không cần phải ngang nhiên chống đối lại ông ta. Chỉ cần phối hợp với phướng hướng chính mà ông ta đưa ra thì mảnh đất này vẫn có thể mặc sức vùng vẫy.



Mục tiêu của hắn là thực hiện kế hoạch kinh tế với chí hướng cao cả, lộ diện trong hội nghị trung ương, sau đó lại đạt được mục tiêu bước lên bậc thềm cao mới. Vậy là anh ta liền giao hết phương án này cho Phương Nam.



Phương Nam cứ tưởng kế hoạch này của hắn sẽ bị ngâm trong nước, nhưng không ngờ lại nghiên cứu lâu như vậy, Trương Nhất Phàm vẫn có thể lôi chúng ra được, lại có thể có thêm sự tiến triển mới. Khi Trương Nhất Phàm giao nhiệm vụ đó cho anh ta, anh ta trong lòng cảm thấy cảm kích, vì đây không phải chỉ là công việc, mà còn thể hiện sự tín nhiệm.



Chỉ còn một tuần nữa là tết đến. Mọi người đều không có tâm trạng chiến đấu, Trương Nhất Phàm đành phải gác mọi chuyện lại, đợi ăn xong cái tết rồi mới tính.




-Tại sao lại không thể chứ? Chỉ cần em giúp anh, anh nhất định sẽ làm được, hãy tin ở anh!



Lý Hồng có một chút khinh thường;



-Em thấy anh không có mệnh làm hoàng đế, nhưng đã có bệnh của hoàng đế. Chiếc ghế tổng bí thư dễ ngồi lắm sao? Dễ vậy thì Tống Hạo Thiên đã sớm ngồi vào đó rồi! Anh ta lăn lộn lâu như vậy mà vẫn chỉ là một bộ phó.



-Tống Hạo Thiên, y ta có thể bì với anh sao?



Trương Nhất Phàm thở dài:



-Kì thực em đã hiểu lầm anh, anh không phải vì bản thân mình, mà là vì quần chúng nhân dân, để giúp đỡ những người yêu nhau mà bị luật pháp ngăn cản có thể đến được với nhau. Nếu anh đương nhiệm tổng bí thư, điều đầu tiên anh làm chính là phá bỏ luật hôn nhân! Anh sẽ để em danh chính ngôn thuận trở thành người phụ nữ của anh!



Lý Hồng dang đôi tay ấm áp của cô ta, xoa đầu Trương Nhất Phàm:



-Không sao chứ? Con trai!



Câu nói này của Lý Hồng khiến vẻ mặt của Trương Nhất Phàm tối sầm lại.



-Con trai?



Hắn ngẩng ngơ nhìn Lý Hồng, sau đó quay đầu, lăn sát vào ngực của Lý Hồng:



-Dì ơi, cháu muốn bú sữa!



-



Hắn ta giơ bàn tay đặt lên bầu ngực trái của Lý Hồng rồi bóp một cái, Lý Hồng nhảy dựng lên.



Cô ta nhìn Trương Nhất Phàm với bộ dạng thở dốc, cực kì tức giận.