Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 1274 : Lại sa ngã lần nữa rồi

Ngày đăng: 17:29 30/04/20


Điệu bộ tức giận của Lý Hồng thật là xinh đẹp.



Trên khuôn mặt trắng nõn ửng hồng, cô ấy trừng mắt nhìn Trương Nhất Phàm giận dữ.



Cú bóp vừa nãy của anh ta khiến cô rất tức giận.



Ngày thường, khi cả hai tâm tình, vuốt ve vài cái cũng đều là có nguyên do. Dù sao tình cảm đã đến mức sâu đậm thì cũng có phần không kiềm chế nổi cảm xúc.



Nhưng lúc nãy, rõ ràng Trương Nhất Phàm đã đùa cợt, Lý Hồng không thể không tức giận.



Trương Nhất Phàm liền đi qua, nói:



-Giận à?



Lý Hồng quay người đi, không để ý đến anh ta.



Trương Nhất Phàm ôm lấy cô ấy từ phía sau:



- Thôi mà, chúng ta không đùa nữa, nói chuyện nghiêm túc nào.



-Anh đúng là quỷ sứ! Vậy mà còn muốn làm Tổng bí thư. Em thấy anh đúng là rắp tâm làm bậy.



-Vậy em không chuẩn bị giúp anh sao?



Lý Hồng lườm anh ta một cái:



-Giúp anh mới lạ.



Trương Nhất Phàm bực bội nói:



-Anh còn đang nghĩ làm sao để giúp em trở thành thành viên chính thức đây này? Không phải đùa đâu. Ôi dào.



-Em thấy anh muốn giúp người ta thành thành viên chính thức thì đúng hơn.



Lý Hồng lẩm bẩm nói.



Nhìn thấy dáng vẻ của Lý Hồng như vậy, Trương Nhất Phàm không khỏi có chút chột dạ. Lý Hồng rõ ràng là đang ghen tị. Vậy mà không nhìn ra. Bình thường, cô ấy quyết đoán, mạnh mẽ, nhưng trong chuyện tình cảm lại có chút nữ tính. Tuy nhiên, điều này không cản được cách nhìn nhận của Trương Nhất Phàm về cô ấy, ngược lại còn cảm thấy đây là một nét rất đáng yêu của Lý Hồng.



Anh ta ôm chặt lấy Lý Hồng:



-Đừng giận mà, không thì anh sẽ ở lại với em đó nghe?



Lý Hồng liền ngoảnh đầu lại nhìn anh ta, nói:



-Được không? Anh…



Trương Nhất Phàm cười hì hì:



-Thấy em không vui như thế này, anh không nỡ.
Trống trận đã kết, cả trăm ngàn con cháu dưới sự chỉ huy của Trương Nhất Phàm cuối cùng đã rơi vào vùng phục kích của Lý Hồng, và toàn quân đã bị tiêu diệt.



Theo các chuyên gia, trong tình hình này chỉ có 1/100000 may mắn trốn thoát. Nhưng nếu như bên nữ dùng biện pháp thì cơ hội này càng ít. Trong thời điểm này, cả Trương Nhất Phàm và Lý Hồng đều không mong muốn “có cá lọt lưới”.



Đại quân phá vây thất bại, Trương Nhất Phàm đành tước vũ khí đầu hàng, hạ khẩu súng “mềm nhũn” về.



Lúc anh ta trèo xuống khỏi cơ thể Lý Hồng, mồ hôi nhễ nhại, bỗng nhiên phát hiện sau lưng rất đau. Soi trong gương, anh ta không khỏi ngạc nhiên, mười vết xước đỏ quá rõ ràng.



Trương Nhất Phàm cười gượng nói:



-Đây chính là niềm vui bất ngờ em dành cho anh đó à?



Lý Hồng ngượng ngùng nói:



-Ai bảo anh điên cuồng như vậy, không biết thương hoa tiếc ngọc chút nào hết.



Nhưng nhìn vào vết tích trên lưng Trương Nhất Phàm, cô cũng có chút đau lòng.



Cô kéo áo che lên người, bảo:



-Có đau không?



Trương Nhất Phàm vừa mặc quần áo vừa lắc đầu:



- Bị đau thêm cũng đáng mà! Miễn là em cho anh thì anh đều nhận hết.



Lý Hồng trừng mắt nhìn anh ta, nhưng lại lo lắng không biết khi nào dấu vết này mới có thể mất đi.



Nếu chẳng may Tiểu Phàm thấy được thì anh ta phải giải thích như thế nào đây?



-Anh có muốn bôi thuốc không?



Lý Hồng rất quan tâm đến vấn đề này. Trước đây, cô rất cẩn thận, chưa từng để lại vết tích nào trên cơ thể Trương Nhất Phàm. Nhưng lần này, Trương Nhất Phàm quá mạnh bạo, cô có phần không kiềm chế được cảm xúc, cho nên mới để lại chứng cứ này.



Trương Nhất Phàm vỗ nhẹ vào lưng cô:



- Không sao đâu, nếu Tiểu Phàm biết là của em thì có thể hiểu được mà.



Lý Hồng tức giận, cau có mắng:



- Chẳng ra gì hết.



Là Chủ tịch của tỉnh Giang Hoài, Trương Nhất Phàm không thể qua đêm tại đây; sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì phải rời khỏi. Lý Hồng ân cần tiễn anh ta đến ngoài cổng, Trương Nhất Phạm hôn Lý Hồng một lát, rồi mới đi.



Lý Hồng đứng ở cửa sổ cho đến khi nhìn thấy xe của Trương Nhất Phàm rời khỏi, lúc này cô mới lấy điện thoại ra gọi:



-Duệ Quân, Tết này không thảnh thơi rồi. Đã có nhiệm vụ.